Gặp Giữa Mùa Hè - 42.
Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:56:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Chỉ Niên nhướng mày, lời nói thản nhiên nhưng không cho phép phản bác: “Tôi có nói người khác cũng có thể tùy ý ngắm à?"
Anh cúi người, vẻ mặt lười biếng nhấn mạnh lại: “Là không thu tiền của cô."
Vân Hi khẽ trừng mắt nhìn anh, thu lại ánh mắt, quay mặt đi, động tác nhanh chóng có vài phần ý vị muốn che giấu.
Tức giận thì không đến mức, dưới ánh sáng tự nhiên, vẻ mặt cô có sự sinh động chỉ thuộc về độ tuổi này.
...
Hai mươi phút sau, tất cả mọi người đều đến đông đủ, phó cục trưởng phụ trách mảng này của Cục Giáo dục Nam Xuyên ngồi ở phía trước làm giám khảo khách mời đặc biệt.
Giáo viên Lâm của phòng giáo vụ bảo tất cả học sinh trong phòng học lần lượt tiến lên tự giới thiệu.
Mấy bạn học lên trước hoặc là thành tích tốt, hoặc là ngoại hình đẹp, đều có ưu điểm và sở trường riêng, nhưng cũng có một khuyết điểm chung.
Ngoại trừ bạn học đã từng làm MC của trường, những bạn khác biểu hiện không đủ tự nhiên, không thể hiện ra được cảm giác thoải mái mà quảng cáo cần có.
Giáo viên giám khảo phía dưới ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc trang trọng, không nhìn ra dấu hiệu hài lòng.
Đến lượt Vân Hi, đã là giai đoạn sau của buổi phỏng vấn, theo thời gian trôi qua bầu không khí tại hiện trường càng trở nên thấp thỏm, có một loại cảm giác ngột ngạt khiến người ta buồn ngủ.
Vân Hi quét mắt nhìn phía dưới, ngược lại không hề bị bầu không khí này ảnh hưởng, tay phải cầm micro mở miệng nói: “Chào buổi chiều các thầy cô và các bạn học, em là Vân Hi."
Giọng nói trong trẻo của cô gái, đột nhiên vang lên trong mỗi góc phòng học thông qua micro.
Cô nói không nhiều, chỉ đơn giản giới thiệu lớp học và tình hình của bản thân, nhưng câu nào cũng đúng trọng tâm, không một câu thừa thãi.
Khi nói chuyện, toàn bộ quá trình đều nhìn xuống phía dưới, khi chạm phải ánh mắt của giáo viên giám khảo, cũng thẳng thắn nhìn lại, không hề có dáng vẻ sợ hãi.
"Bạn học này của mấy người có phong thái không tệ."
Phó cục trưởng vặn nắp chai nước khoáng, nhận xét đơn giản một câu: “Biểu cảm trên mặt sinh động hơn một chút thì càng tốt."
Giáo viên Lâm của phòng giáo vụ nghe thấy lãnh đạo khẳng định, lập tức ngăn Vân Hi sắp xuống đài, bảo cô nói thêm gì đó để thể hiện.
Vân Hi không hề chuẩn bị, chỉ có thể lại đứng lại trên đài, trong đầu tìm kiếm xem còn có thể nói gì.
Lục Chỉ Niên ngồi dưới đài còn cách giáo viên giám khảo khá gần, vừa rồi những lời họ nói đều lọt hết vào tai anh không sót một chữ nào.
Anh nhìn cô gái trên đài mặc đồng phục cũng rất gọn gàng, đẹp mắt, hơi nghiêng đầu.
Khi Vân Hi chuẩn bị giới thiệu lại, dưới đài đột nhiên vang lên một tiếng búng tay lanh lảnh.
Cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Chỉ Niên ngồi tại chỗ, trong khoảnh khắc mọi người đều không chú ý, anh đã nhướng mày với cô, nhìn khẩu hình hình như đang nói "Cô giáo Hi Hi, cười một cái".
Cặp lông mày và đôi mắt của anh vốn dĩ lạnh lùng, khi không cười không có chút cảm xúc nào, một khi thật sự cười lên, cả người bỗng lộ ra vẻ ngang tàng và kiêu ngạo.
Hai dáng vẻ này, Vân Hi đều đã thấy qua.
Chỉ riêng không thấy qua, lúc này trên mặt anh cố ý hiện ra vẻ "ngả ngớn", rõ ràng hoàn toàn không phù hợp với khí chất xung quanh anh, nhưng lại làm cho Vân Hi trên đài không nhịn được cười.
Trong phòng học lớn, mọi người ngồi tụm năm tụm bảy, có lãnh đạo và giáo viên do Cục Giáo dục Nam Xuyên đặc biệt cử đến, có những bạn học bình thường gặp mặt, nhưng Vân Hi chỉ bắt được ánh mắt của anh.
Trên đài dưới đài, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, cô tự nhiên bộc lộ cảm xúc chân thật nhất, tùy ý đọc thuộc lòng một bài thơ nhỏ của Bắc Đảo.
Đọc xong, thấy Lục Chỉ Niên dẫn đầu vỗ tay, dưới đài đều là tiếng tán thưởng hưởng ứng, trái tim kia của Vân Hi mới lặng lẽ buông lỏng.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/42.html.]
Sau khi kết thúc phỏng vấn, thầy Lâm bảo những bạn học hôm nay đến về trước đợi thông báo, đến lúc đó sẽ kết hợp biểu hiện hôm nay và bỏ phiếu để quyết định người được chọn cuối cùng.
Ngược lại Vân Hi không quan tâm, thu dọn đồ đạc của mình bỏ vào trong túi, rồi chậm rãi đi theo đám đông phía sau.
Khi bước qua ngưỡng cửa, dây đeo cặp sách đột nhiên bị người khác kéo lại, cô theo quán tính quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Chỉ Niên một tay đút túi quần đứng sau lưng cô.
"Anh làm gì vậy?"
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô vội đi sao?"
Ngược lại không vội lắm, chỉ là Vân Hi không hiểu tại sao anh đột nhiên gọi mình lại, cô mở to mắt nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi.
"Buổi chiều có rảnh không? Mấy người Tề Thịnh muốn tìm cô ra ngoài chơi."
Lục Chỉ Niên đã xem qua thời khóa biểu của cô, tiết cuối cùng là một tiết giáo dục lao động có cũng được mà không có cũng không sao, có ở trong lớp hay không đều không quan trọng.
Vân Hi do dự nhìn anh: “Ra ngoài chơi à?"
Không hay lắm đâu nhỉ...
Thấy cô do dự, Lục Chỉ Niên dứt khoát đổi cách nói khác: “Cũng không hẳn, chỉ là đưa cô đi ra ngoài trong tiết giáo dục lao động mà thôi."
Vân Hi: "..."
Sao cô lại không tin tưởng nhỉ?
"Cô có đi không?" Lục Chỉ Niên truy hỏi.
"Để tôi suy nghĩ chút đã."
Nói xong, Vân Hi đi theo đường cũ trở về lớp học, theo thói quen bắt đầu lên lớp ghi chép.
Quả nhiên tiết cuối cùng đúng như những gì Lục Chỉ Niên đã nói là một tiết giáo dục lao động, loại tiết học này không chỉ học sinh không coi trọng, mà ngay cả giáo viên cũng không tích cực.
Giáo viên dạy môn này là một giáo viên già sắp về hưu, đến lớp lộ mặt một cái rồi lại rụt về văn phòng của mình.
Nhất thời, trong lớp học làm gì cũng có, thậm chí còn có người ở phía sau lớp học cắn hạt dưa, lớp phó lao động vội vàng nói: “Các cậu đừng có vứt vỏ hạt dưa lung tung, làm bẩn hết cả rồi!"
"Vậy thì quét đi, đây là tiết lao động mà."
Thật là! Đúng là một tiết lao động tốt.
Do dự một hồi lâu, Vân Hi gấp bài kiểm tra vừa mới kiểm tra xong của mình lại, quyết định ra ngoài hít thở không khí.
Trong đầu chợt hiện lên câu nói Lục Chỉ Niên trước khi rời đi: “Nghĩ xong rồi thì đến thẳng sân tennis tìm tôi là được".
Khi đi ngang qua cầu thang, còn chưa kịp bước xuống bậc cầu thang, bên tai Vân Hi đột nhiên vang lên giọng nói không nhanh không chậm: “Cô đi đâu vậy?"
Nhìn rõ mặt người đến, cô buột miệng nói: “Không phải anh đang ở sân tennis sao?"
"Vốn dĩ là vậy, nhưng——"
Lục Chỉ Niên khẽ nhếch khóe môi: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đi."
Vậy nên anh tìm thẳng đến đây à?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Vân Hi lắc đầu đè xuống, nếu thật sự nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình hơi tự mình đa tình.
Đến sân tennis, mấy người Vân Hi gặp lần trước đều có ở đó, nhìn thấy cô đều nhiệt tình tiến lên chào hỏi. Lục Chỉ Niên đi lấy túi cho cô, còn người dẫn cô đi giới thiệu đã đổi sang Tề Thịnh: “Nào nào nào, mọi người hãy làm quen một chút."