Gặp Giữa Mùa Hè - 43.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:57:50
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tề Thịnh ưỡn n.g.ự.c đứng trước mặt Vân Hi, vẻ mặt hãnh diện giới thiệu với các anh em bạn bè: “Chị gái xinh đẹp này tên là Vân Hi, không cần tôi nói nhiều chứ, các cậu ai đã từng gặp người nào xinh đẹp hơn cô ấy chưa?"

 

Lập tức có người phụ họa nói: “Em gái Vân Hi thực sự xinh đẹp, còn đẹp hơn cả hoa khôi của trường chúng tôi."

 

Cậu ta vừa dứt lời, Tề Thịnh đã quay người phản bác: “Lý Nham, cậu nói nhảm gì vậy? Ai là em gái của cậu, anh Lục nói không được gọi là em gái."

 

Không thấy cậu ta cũng chỉ dám gọi là chị gái à?

 

Vân Hi đi theo sau Tề Thịnh, trước mặt nhiều người như vậy tuy không lộ ra vẻ gò bó, nhưng dù sao vẫn chưa đủ quen thuộc.

 

Nghe thấy lời này, đang định nói gọi mình là gì cũng được thì vai phải bỗng bị vỗ một cái.

 

Cô theo tiếng quay đầu lại, Lục Chỉ Niên thuận tay đưa cho cô một chai nước ép trái cây tươi.

 

Sau đó, Vân Hi nhìn thấy anh liếc mắt nhìn Tề Thịnh, hiếm khi trong ánh mắt xuất hiện vẻ tán thưởng: “Hôm nay đồ uống tôi mời, muốn uống gì tự mình đi chọn."

 

"Nghe thấy chưa, anh Lục của các cậu mời khách!"

 

Có Tề Thịnh dẫn đầu, cộng thêm Lục Chỉ Niên ngầm đồng ý, không ai dám gọi Vân Hi là "em gái" nữa, nếu không phải Vân Hi nhất quyết không chịu, còn có người gọi cô một tiếng "chị".

 

...

 

Đám người đó mua đồ uống xong quay lại, vừa uống vừa nói chuyện phiếm: “Lần này đại sứ hình tượng gì đấy, có phải là anh Lục không đấy?"

 

"Cậu nói nhảm à, anh Lục tướng mạo khí chất này, không ai sánh bằng, hiện tại đang đứng đầu phiếu bầu!"

 

"Chẳng phải trường chúng ta vẫn còn một người nữa sao, là ai vậy?"

 

Có người lén liếc nhìn Vân Hi, nhỏ giọng mơ hồ nói: “Hình như là hoa khôi Trịnh."

 

"Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định à?" Lý Nham nhíu mày nói.

 

Đúng lúc Vân Hi uống xong nước cam ngẩng đầu lên chạm mắt với Lý Nham, cô còn chưa nói gì đã nghe thấy Lý Nham vội vàng xua tay phủ nhận: “Chị, chị đừng nghe bọn em nói bậy."

 

"Nói đến xứng đôi, tất nhiên vẫn là chị với anh Lục rồi."

 

Vân Hi: "?"

 

Xứng cái gì mà xứng?

 

Nghe vậy, khuôn mặt trắng sứ của Vân Hi đỏ bừng lên, cô muốn giải thích nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

 

Cô theo bản năng nhìn về phía Lục Chỉ Niên, giống như đang nhìn vị cứu tinh duy nhất của mình

 

—— Lúc này thiếu niên đang đứng ở cửa sân bóng cúi đầu, cầm điện thoại giống như đang nói chuyện với ai đó.

 

Chú ý đến ánh mắt của Vân Hi, anh nghiêng đầu qua tùy ý nói với người ta hai câu rồi cất điện thoại vào túi, sau đó đi thẳng về phía cô.

 

Như bị cố định, Vân Hi đứng ngây tại chỗ, nhìn bóng dáng trong tầm mắt từ xa đến gần, rồi càng ngày càng gần, cho đến khi trên đỉnh đầu xuất hiện một bóng râm, anh dừng bước trước mặt cô.

 

Vân Hi mím môi, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy anh không nặng không nhẹ hỏi một câu: “Sao vậy?"

 

Lục Chỉ Niên nhếch khóe môi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người mấy người ở hiện trường: “Nhân lúc tôi không có ở đây, các cậu đã bắt nạt cô ấy à?"

 

Anh nhận ra sự không thoải mái trên mặt Vân Hi, không chút dấu vết kéo người ra sau lưng, trong lời nói đều là ý vị bảo vệ.

 

"Anh Lục, bọn em nào dám ạ!"

 

"Không, bọn họ không làm gì tôi cả."

 

Tiếng biện giải và lời thanh minh của Vân Hi gần như cùng vang lên.

 

Hai giọng nói chồng lên nhau trong không khí, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lục Chỉ Niên vừa mới lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/43.html.]

 

"Không có là được." Lục Chỉ Niên cười nhạt.

 

Anh liếc nhìn Vân Hi đứng sau lưng mình trước, thấy sắc mặt cô đã trở lại bình thường, mới quay đầu nhìn về phía Tề Thịnh: “Các cậu đi chơi hai ván trước đi, lát nữa tôi qua."

 

Tề Thịnh liên tục đồng ý, vẫy tay, mấy nam sinh vây quanh xung quanh cũng lần lượt đặt đồ uống xuống đi về phía sân.

 

Có lẽ là chịu ảnh hưởng của việc họ đồng loạt đi ra ngoài, Vân Hi cũng bất giác quay người rời đi.

 

Tuy nhiên, còn chưa đi được hai bước, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, bên tai lập tức truyền đến giọng nói lười biếng: “Tôi nói bọn họ, chứ không bảo cô."

 

Vân Hi dừng lại ngay tại chỗ, nhiệt độ truyền đến từ cổ tay khiến cô không thể di chuyển.

 

Cảm giác như ánh mắt của Lục Chỉ Niên rõ ràng rất nhạt, nhưng lại giống như có thực chất, cảm giác tồn tại cực kỳ mạnh mẽ.

 

Rơi trên người cô, có cảm giác nóng rát.

 

Ví dụ như vành tai cô lúc này.

 

May mắn là ánh mắt của Lục Chỉ Niên không dừng lại trên người Vân Hi quá lâu, anh quay người, trải một tấm đệm còn khá sạch sẽ lên bậc thềm, ý bảo cô ngồi xuống đó: “Tôi có chuyện muốn nói với cô."

 

Vân Hi khẽ "ồ" một tiếng, thuận thế ngồi xuống, tò mò anh sẽ nói gì.

 

"Chuyện lỗi bỏ phiếu đã tra ra rồi, quả thực có người đã spam phiếu, phiếu bầu của cô đã bị người ta động tay động chân."

 

Vừa rồi Lục Chỉ Niên gọi điện thoại cho người khác là để xử lý chuyện này, theo dõi tiến độ lỗi bỏ phiếu.

 

Vừa hay có một người bạn của anh, là người viết code quanh năm, tra một trò vặt vãnh như vậy thực sự dễ như trở bàn tay, tiện thể còn giúp anh thông qua địa chỉ IP khóa chặt người đã động tay động chân.

 

Sự thật của chuyện này chỉ còn cách một lớp giấy cửa sổ chưa bị chọc thủng, nhưng Lục Chỉ Niên cảm thấy chuyện này vẫn phải nói cho Vân Hi biết, để cô tự mình quyết định xử lý như thế nào.

 

"Là ai?" Vân Hi khẽ hỏi.

 

"Lâm Phi." Lục Chỉ Niên dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói chính xác là anh trai của Lâm Phi."

 

Quả thực suất quảng cáo rất có sức hút đối với Lâm Phi, vì vậy hai anh em đã bắt tay nhau diễn một màn kịch như vậy.

 

Anh trai phụ trách spam phiếu cho đối thủ cạnh tranh, cũng chính là Vân Hi, tạo ra sự giả mạo số phiếu rõ ràng, khiến cô bị mọi người nghi ngờ bôi nhọ.

 

Em gái thì phụ trách dẫn dắt dư luận trong trường, xây dựng hình ảnh tốt đẹp không tranh với đời.

 

Màn kịch này, so với việc hãm hại đơn thuần thì cao tay hơn một chút.

 

Khi đưa cho Vân Hi xem những chứng cứ liên quan, Lục Chỉ Niên một tay mở nắp lon, trong khoảng thời gian nước có ga xì xèo phát ra âm thanh, lạnh lùng hỏi: “Cô muốn xử lý thế nào?"

 

"Công bố trực tiếp chứng cứ." Vân Hi thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh nói.

 

Cô không có lòng thương hại dư thừa còn có thể dùng cho người hãm hại mình.

 

Nói xong, cô nhìn về phía Lục Chỉ Niên, đang muốn cảm ơn anh đã giúp mình một việc lớn như vậy, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt anh thờ ơ, cảm xúc trên mặt cũng thu lại hết, không biết đang suy nghĩ gì.

 

Trong lòng Vân Hi đột nhiên không chắc chắn, cho rằng anh cảm thấy cách làm của mình quá không nể mặt người khác.

 

Dù sao thì tất cả các cách đối nhân xử thế trên thế giới này đều dạy người ta rằng gặp chuyện làm người phải nể mặt ba phần, thù dai càng là điều không nên, phải biết tha thứ.

 

Cô mím môi do dự một hồi mới nói: “Có phải anh cảm thấy, tôi không nên..."

 

Nhưng lời Vân Hi vừa đến miệng, đã bị chặn lại, Lục Chỉ Niên nhướng mắt, khẽ nhếch khóe môi: “Không."

 

"Ý tôi là cô muốn thế nào thì cứ như vậy đi."

 

 

 

Loading...