Gặp Giữa Mùa Hè - 46.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:58:50
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tin đồn tự sụp đổ, không ai dám nói xấu sau lưng Vân Hi nữa, cuộc sống của cô lại trở lại bình yên.

 

Mà sự bình yên này, đương nhiên phải cảm ơn Lục Chỉ Niên.

 

Vân Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cây cối và hoa lá chẳng liên quan gì, trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt với đôi lông mày lạnh lùng, nhưng lại luôn ẩn chứa nụ cười không rõ ràng.

 

Rõ ràng chỉ là một hình bóng phản chiếu, nhưng trái tim cô lại vì thế mà lặng lẽ sôi trào, giống như lon nước ngọt "ùng ục" sủi bọt vào mùa hè, hết lần này đến lần khác.

 

Tuy nhiên người ta đã giúp mình, cô không thể làm ngơ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Nghĩ ngợi một lát, Vân Hi lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.

 

cloud: [Chiều nay anh có rảnh không?]

 

.: [Có việc gì à?]

 

Bên kia trả lời rất nhanh khiến Vân Hi là người gửi tin nhắn hơi bất ngờ.

 

Ngón tay cô di chuyển trên màn hình, do dự xóa hai chữ "không có", nhanh chóng gõ ra một câu khác.

 

cloud: [Nếu anh rảnh, chiều nay mình đi uống gì đó nha, tôi mời.]

 

Cô lấy hết can đảm gửi tin nhắn đi, nhưng trái tim lại như treo lơ lửng, lên xuống hoàn toàn phụ thuộc vào anh.

 

Thậm chí, cô còn có chút không dám xem Lục Chỉ Niên sẽ trả lời thế nào.

 

Một giây như bị kéo dài vô tận, Vân Hi luôn cảm thấy lần này tin nhắn đến lâu hơn một chút, cô nhìn dòng chữ "đối phương đang soạn tin nhắn" hiển thị phía trên khung trò chuyện, khẽ thở dài.

 

"Ting—"

 

Điện thoại rung lên.

 

Trong tiếng chuông ngắn ngủi, cô không kìm được suy nghĩ lung tung, nghĩ xem liệu anh có từ chối thẳng thừng giống như cách anh từ chối người khác không.

 

Vân Hi mím môi, hướng ánh mắt về màn hình đã sáng lên, ngay sau đó nhìn thấy trong khung trò chuyện im lặng hai ba phút, đột nhiên hiện lên một câu, khiến cô trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa làm rơi điện thoại.

 

.: [Em đang hẹn hò với tôi à?]

 

Em, đang, hẹn, hò, với, tôi, à?

 

Sao một câu đơn giản lại có thể khiến người ta liên tưởng đến vậy?

 

Là cô hiểu lầm, là cô nghĩ nhiều rồi.

 

Vân Hi trấn tĩnh lại, cố gắng trả lời một câu "Vậy anh có thời gian không?"

 

.: [Nếu là em thì có.]

 

Nhìn thấy câu trả lời này, đầu ngón tay Vân Hi chợt khựng lại trên màn hình điện thoại.

 

Không trách cô nghĩ nhiều, chỉ cần Lục Chỉ Niên không quá lạnh lùng xa cách, thay đổi thái độ nói chuyện tử tế thì việc nắm bắt lòng người luôn là sở trường của anh.

 

Một lúc lâu sau, Vân Hi xoa xoa má, để bản thân tỉnh táo lại một chút, rồi mới tiếp tục trả lời.

 

cloud: [Vậy anh có muốn uống gì không?]

 

.: [Gì cũng được.]

 

.: [Địa điểm em chọn, tôi mời.]

 

"Hi Hi, cậu, cậu đang nhắn tin với ai vậy..."

 

Bạn cùng bàn Lưu Hiểu Mạn đột nhiên ghé lại gần: “Vui vẻ quá ha?"

 

Vân Hi đột nhiên hơi chột dạ, vội vàng cất điện thoại vào ngăn bàn, nhỏ giọng nói: "Không có."

 

Cô phủ nhận, nhưng vẻ mặt lại không giấu được gì.

 

Lưu Hiểu Mạn nhìn cô lắc đầu, khẳng định: "Nhưng mà Hi Hi, mặt cậu đỏ hết lên rồi kìa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/46.html.]

 

Trong cửa sổ kính trong suốt, phản chiếu rõ ràng hình bóng của cô gái, khuôn mặt vốn bình thản không gợn sóng đột nhiên trở nên sinh động, làn da trắng sứ điểm thêm một vệt ửng hồng.

 

Càng che, càng lộ.

 

...

 

Sân bóng rổ ngoài trường chuyên, Lục Chỉ Niên kẹp bóng đi ra sân, thong dong cắn vào vạt áo để thay băng cổ tay, chiếc áo số 6 màu đen hơi vén lên lộ ra những đường nét cơ bắp mỏng manh, săn chắc.

 

Tề Thịnh nhìn thấy hình ảnh này, lại liếc nhìn mấy cô gái đang lén lút liếc nhìn Lục Chỉ Niên, khẽ "chậc" một tiếng: "Anh Lục, anh chỉ cần đứng ở đây thôi thì còn ai có cửa nữa?"

 

Lục Chỉ Niên không để ý đến câu trêu chọc này, mặt không biểu cảm ném bóng cho cậu ta, nói: "Không đánh nữa, tôi đi trước đây."

 

"Đừng mà, anh mà đi thì mấy khán giả chắc cũng đi hết."

 

Tề Thịnh nói thật lòng, mọi người đều biết rõ, khán giả vây quanh sân, đặc biệt là các cô gái đều đến để xem ai: “Chỉ một ván nữa thôi."

 

"Cậu đến đây để đánh bóng thì cần khán giả làm gì?"

 

Lục Chỉ Niên vừa tức vừa buồn cười: “Tránh ra."

 

Trong lúc anh đang thay đồ thì từ phía xa đột nhiên vang lên giọng nói ồm ồm của một nam sinh: "Tiền Chí Cường, mày bớt nổ đi, sắp nổ banh xác rồi đấy biết không?"

 

Lục Chỉ Niên nheo mắt nhìn về phía đó, trong đôi mắt đen láy chợt dâng lên một tầng u ám.

 

Vì nằm ngoài khuôn viên trường cho nên vào ngày thường sân bóng rổ này của trường chuyên có không ít người rảnh rỗi đến chiếm sân, học sinh của hai trường dạy nghề bên cạnh cũng thường xuyên đến chơi.

 

Mấy nam sinh đang ồn ào kia, trên người khoác áo đồng phục của trường dạy nghề.

 

"Mày không tin chứ gì, bạn gái tao xinh lắm đấy, nhan sắc với dáng dấp phải gọi là hoa khôi của trường."

 

Người đang gân cổ lên cãi chính là Tiền Chí Cường, kẻ mấy hôm trước đến trường quấy rối Vân Hi.

 

Lục Chỉ Niên có ấn tượng với hắn ta, không thèm để ý đến lời can ngăn của Tề Thịnh, nhấc chân đi về phía đó.

 

Rõ ràng nam sinh bên cạnh Tiền Chí Cường không tin: “Có giỏi thì mày gọi ra đây xem, đừng có mà ra vẻ."

 

Bị khích tướng như vậy, Tiền Chí Cường thật sự lấy điện thoại ra: “Không tin tao cho mày xem ảnh."

 

Hắn ta mở album ảnh, lộ ra một tấm ảnh chụp lén, cô gái trên ảnh lẳng lặng đứng đó, cho dù ánh sáng có mờ ảo đến đâu ngũ quan xinh đẹp vẫn toát lên khí chất.

 

Rõ ràng nam sinh bên cạnh bị kinh diễm, ngây người không nói nên lời, còn Tiền Chí Cường thì mặt mày hớn hở: “Xinh không? Tao đã bảo rồi mà, bạn gái tao là hoa khôi đấy."

 

"Choang—"

 

Trong không khí đột nhiên vang lên một tiếng động trầm đục, trong khoảnh khắc không ai kịp phản ứng, chiếc điện thoại mà ban nãy Tiền Chí Cường còn cầm chắc trong tay đã bị một quả bóng rổ bay tới đập trúng, bay ra xa mấy mét.

 

Hắn ta nổi trận lôi đình, chửi ầm lên: "Thằng chó nào không có mắt—"

 

Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lục Chỉ Niên mặt lạnh đứng trước mặt, Tiền Chí Cường vốn không nhớ rõ tên của Lục Chỉ Niên, nhưng vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn giữa hai hàng lông mày của thiếu niên đã đánh thức ký ức của hắn ta.

 

"Bạn gái mày à?" Giọng nói lạnh lẽo như không có chút cảm xúc nào vang lên.

 

Cô gái trong bức ảnh đó là Vân Hi, ngay khoảnh khắc Tiền Chí Cường mở ra khoe khoang, Lục Chỉ Niên đã nhận ra.

 

Anh cúi mắt, không chút biểu cảm đi đến trước chiếc điện thoại, giọng nói cực kỳ thờ ơ: “Mày cũng xứng sao?"

 

Trong nháy mắt, trong không khí vang lên tiếng màn hình điện thoại bị nghiền nát.

 

Trường trung học số 1 Nam Xuyên, reng reng reng—

 

Tiếng chuông tan học vừa reo lần đầu tiên, trong lớp đã có học sinh bắt đầu sốt ruột thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà.

 

Nhưng lại không thấy Vân Hi có động tĩnh gì.

 

Cô chỉ cúi đầu, lặng lẽ ngồi trước bàn học.

 

"Hi Hi, cậu, cậu không về sao..."

 

Loading...