Gặp Giữa Mùa Hè - 47.
Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:59:09
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Hiểu Mạn nhớ hình như chiều nay Vân Hi có hẹn với ai đó đi chơi, nên vừa dọn dẹp sách vở trên bàn, vừa nhỏ giọng hỏi.
Nghe vậy, Vân Hi đang ngây người ở chỗ ngồi hoàn hồn lại.
Nhưng trên mặt cô không còn vẻ vui vẻ như lúc nghỉ trưa, trông có vẻ hơi thất vọng: “Tớ về đây, Hiểu Mạn cậu cũng về sớm nhé, đi đường cẩn thận."
"Vậy tớ về trước đây, tạm biệt Hi Hi."
"Ừm, mai gặp lại."
...
Nhưng đợi đến khi mọi người trong lớp lần lượt rời đi gần hết, Vân Hi vẫn còn ở nguyên tại chỗ.
Cô khẽ mím môi, sau đó lấy điện thoại ra xem.
cloud: [Lát nữa tan học, gặp nhau ở dưới gốc cây long não trước cổng trường được không?]
cloud: [Anh có muốn uống gì không?]
Nhưng lại phát hiện khung trò chuyện trên giao diện Wechat vẫn dừng lại ở tin nhắn cô gửi mười lăm phút trước.
Mãi mới có một tin nhắn đến, nhưng cũng chỉ là vài chữ ngắn ngủi, giống như vội vàng gõ ra trong lúc bận rộn.
.: [Em về nhà trước đi.]
Anh bảo cô về nhà trước là không định đi nữa sao?
Là chuyện đã hẹn vào buổi trưa không tính nữa sao?
Vân Hi có rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, nhưng không có câu trả lời.
Rõ ràng muốn hỏi Lục Chỉ Niên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn do dự gõ một chữ "Ừm".
...
Không đi uống nước, Vân Hi một mình trở về nhà họ Lục, trong căn phòng khách chỉ có mình cô, cô lấy sách vở ra làm bài tập.
Cô học rất chăm chú giống như muốn dùng việc học để đánh lạc hướng, xua tan hình bóng của một người khác trong đầu.
Cô ngồi trước bàn học, từ lúc hoàng hôn buông xuống, khi bầu trời vẫn còn le lói ánh sáng yếu ớt, cho đến khi trời tối đen như mực, kín mít như một tấm màn, không lọt ra một tia sáng nào.
Nhưng Lục Chỉ Niên vẫn chưa về.
Hình bóng của anh cũng không thể xua đi được trong tâm trí cô.
Gấp cuốn vở bài tập đã làm xong lại, cuối cùng Vân Hi không thể kìm nén được nữa, gửi thêm một tin nhắn vào khung trò chuyện vẫn chưa có tin nhắn trả lời của anh.
cloud: [Muộn thế này rồi anh còn chưa về sao?]
Nhưng sau khi gửi đi, cô mới nhận ra câu này có vẻ hơi thân mật quá mức, quen thuộc đến mức không chỉ là bạn bè.
Bình thường, chín trên mười lần sẽ bị anh trêu chọc.
Nghĩ đến đây, mặt Vân Hi lặng lẽ nóng lên, nhưng màn hình điện thoại lại dần tối đi, đen kịt, không có chút động tĩnh nào.
Anh không trả lời, chứ đừng nói đến trêu chọc.
Những cảm xúc nhỏ bé đang lặng lẽ dâng trào như bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngấm không một tiếng động.
Một giây, hai giây.
Một phút, hai phút.
Vân Hi mở to mắt, đếm thầm trong lòng không biết bao nhiêu lần một trăm, nhưng vẫn không đợi được màn hình điện thoại sáng lên.
Trái tim đang lơ lửng đã rơi xuống từ lâu, như viên đá bên bờ biển, bị nước biển cuồn cuộn tràn qua nhấn chìm, cho đến khi nuốt chửng.
Cuối cùng, Vân Hi đứng dậy lên lầu, trở về phòng đóng cửa lại.
Cô không bật đèn, ngồi trước cửa sổ sát đất trong bóng tối, nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác.
...
Không biết đã nhìn bao lâu, chiếc điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, Vân Hi gần như vô thức lấy ra: “Alo."
Hiển thị trên màn hình là tên của Lục Chỉ Niên, nhưng giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia lại là của Tề Thịnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/47.html.]
"Vân Hi, cô có ở nhà không?" Sau khi tự giới thiệu, Tề Thịnh vội vàng hỏi.
"Có." Vân Hi không khỏi nhíu mày.
"Hai người đang ở đâu?"
Nghe cô nói vậy, giọng nói của Tề Thịnh nhỏ đi rất nhiều, ấp úng nói: "Tôi, tôi đang ở trước cửa đồn cảnh sát."
Vân Hi lặp lại: "Đồn cảnh sát ư?"
"Sao anh lại ở đồn cảnh sát, Lục Chỉ Niên cũng ở đó à?"
Hai người họ đã làm gì mà tối muộn lại chạy đến đồn cảnh sát?
Nỗi buồn bực vì bị thất hẹn vô cớ vào tối nay chợt tan biến, một nỗi lo lắng không tên dâng lên trong lòng cô.
Khi nghe Tề Thịnh nói "Chỉ là đánh nhau với người ta, anh Lục không chịu xin lỗi hòa giải, bây giờ đồn cảnh sát không cho người về", đầu ngón tay Vân Hi đang cầm điện thoại hơi trắng bệch.
"Sao lại đánh nhau, anh ấy đánh nhau với ai?"
Trong giọng nói của cô lộ ra chút run rẩy mà chính cô cũng không nhận ra: “Có bị thương không?"
Tề Thịnh thành thật trả lời: "Trường dạy nghề bên cạnh, tên là Tiền... Tiền Chí gì đó thì phải."
Vân Hi mặt không biểu cảm nói ra mấy chữ: "Tiền Chí Cường."
Cái tên này cô đã quá quen thuộc, thậm chí không cần suy nghĩ nhiều, nó sẽ tự động hiện lên như một cơn ác mộng.
Nhưng tại sao Lục Chỉ Niên lại liên quan đến hắn ta?
Nhìn bầu trời đã tối đen bên ngoài, Vân Hi khẽ nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Hai người đang ở đâu?"
"Hả?" Có một khoảnh khắc Tề Thịnh không kịp phản ứng.
Thậm chí cậu ta còn không kịp suy nghĩ kỹ, tại sao Vân Hi lại biết tên Tiền Chí Cường.
"Ở đồn cảnh sát nào?"
Vân Hi lặp lại một lần nữa, mở cửa đi ra ngoài, trong tiếng sột soạt thay quần áo, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Tôi sẽ đến đó ngay."
...
Hai mươi phút sau, đồn cảnh sát khu Nam Xuyên
Vân Hi xuống xe taxi, liếc mắt đã nhìn thấy Tề Thịnh đang đứng ở cửa.
Cô điều chỉnh lại nhịp thở, đi theo Tề Thịnh vào trong, nhưng lại dừng lại ở cách cửa một khoảng.
Qua cửa sổ kính, Vân Hi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, thiếu niên đội mũ lưỡi trai, quay lưng về phía cô dựa vào ghế, đôi chân dài duỗi thẳng.
Cho dù ở trong không gian chật hẹp này, khí chất ngông cuồng toát ra từ người anh cũng không hề giảm bớt.
Đó là Lục Chỉ Niên.
Là anh, chỉ là anh, Vân Hi vừa liếc mắt đã nhận ra.
Tuy nhiên, ngay sau đó, một suy nghĩ khác nảy ra trong lòng cô là anh không nên xuất hiện ở đây, ít nhất không nên giống như Tiền Chí Cường đang ngồi xổm ở góc tường, xuất hiện trong căn phòng có gắn camera giám sát, cần phải thẩm vấn.
Rõ ràng anh luôn luôn là dáng vẻ ung dung, khí phách hiên ngang.
Vân Hi hít sâu một hơi, dùng tay gõ lên cửa sổ.
Ngay sau đó, âm thanh lanh lảnh thu hút sự chú ý của người trong phòng, cô có thể cảm nhận được ánh mắt như có hình có khối trên mặt mình.
Vân Hi không nhìn Lục Chỉ Niên, mà chỉ vào anh, nói với nữ cảnh sát trong phòng thẩm vấn: "Tôi có thể nói chuyện với anh ấy một lát được không, chỉ một lát thôi."
Nữ cảnh sát quan sát cô một lượt, sau khi xác nhận thân phận và mục đích đến của cô thì đồng ý yêu cầu của cô: “Vậy hai người nhanh lên nhé."
Đối với đồn cảnh sát mà nói, đây vốn chỉ là một vụ xung đột giữa những người chưa thành niên, ngoài việc một bên có nhiều vết bầm tím hơn, nói nghiêm trọng thì cũng không đến mức đó.
Hai bên ký giấy cam kết, nộp tiền bảo lãnh là có thể ra ngoài, nhưng...
Nữ cảnh sát gọi Lục Chỉ Niên ra, bất đắc dĩ thở dài nói: "Cậu suy nghĩ kỹ lại đi, ký giấy cam kết rồi về sớm."
Nữ cảnh sát dẫn anh đến phòng tiếp khách bên cạnh, rồi lui ra ngoài.
Trong căn phòng trống trải, Lục Chỉ Niên nhìn bóng hình quen thuộc kia, con ngươi đen láy co lại trong giây lát, rồi rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh: “Không phải tôi bảo em về nhà rồi sao, sao lại đến đây?"