Gặp Giữa Mùa Hè - 48.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 03:59:47
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vậy còn anh, sao anh lại ở đây?" Vân Hi không thể bình tĩnh được như anh, khi nói chuyện, rõ ràng giọng nói hơi run rẩy.

 

"Sao anh lại dính dáng đến hắn ta?"

 

Vân Hi không hiểu, loại người như Tiền Chí Cường làm sao xứng để anh phải đích thân ra tay?

 

Mắt cô rất trong như hổ phách nhìn thấu mọi thứ.

 

Thậm chí Lục Chỉ Niên còn có thể nhìn thấy rõ hình bóng của mình trong mắt cô.

 

Còn, tại sao lại đánh nhau?

 

Lục Chỉ Niên khẽ cười: “Chắc là do hắn ta ngứa đòn."

 

...

 

Không đợi anh hồi tưởng, những hình ảnh buổi chiều đã tự động hiện ra.

 

Vào buổi chiều trên sân bóng rổ ngoài trường, Tiền Chí Cường bị Lục Chỉ Niên giẫm nát điện thoại, vừa mất mặt vừa xót của lại vừa tức giận.

 

Hắn ta tự biết mình không phải là đối thủ của Lục Chỉ Niên trong khoản đánh nhau, nên chỉ dám mạnh miệng: “Mày là ai, bạn gái tao liên quan gì đến mày?"

 

Nếu là chuyện khác, có lẽ Lục Chỉ Niên sẽ không so đo với hắn ta, nhưng hắn ta không nên, ngàn vạn lần không nên sỉ nhục Vân Hi.

 

"Sao, mày cũng thích con đĩ trong ảnh à, vậy thì tao phải nói cho mày biết, con đĩ này lăng nhăng—"

 

Tiền Chí Cường còn chưa nói hết câu, bụng đã bị ăn một cước, đột nhiên cổ áo của hắn ta bị Lục Chỉ Niên túm lấy bằng một tay.

 

Đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên đột nhiên nhuốm màu tàn nhẫn: “Tốt nhất là cái miệng của mày nên ăn nói sạch sẽ một chút."

 

Thỏ bị ép đến đường cùng còn có thể cắn người, huống chi là loại lưu manh không biết lý lẽ như Tiền Chí Cường, dù sao cũng đánh không lại, nhân lúc Lục Chỉ Niên không để ý, hắn ta bỉ ổi nhặt cây gậy dài rơi trên đất lên, vung về phía Lục Chỉ Niên.

 

Vừa vung vừa nói năng tục tĩu: “Còn không cho người ta nói, chẳng lẽ mày đang lén lút với con đĩ đó?"

 

Lục Chỉ Niên im lặng chịu đòn, ánh mắt càng thêm hung ác, hơn nữa từng chữ Tiền Chí Cường nói đều lọt vào tai anh không sót một chữ nào.

 

Anh tùy ý lau vết m.á.u bên khóe miệng, đạp Tiền Chí Cường ngã xuống đất, nắm đ.ấ.m giáng xuống càng lúc càng mạnh, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười: “Còn dám nhắc đến cô ấy, mày chán sống rồi à?"

 

...

 

Trong phòng tiếp khách, thấy Lục Chỉ Niên mãi không nói gì, Vân Hi không nhịn được lên tiếng: "Loại người như Tiền Chí Cường hoàn toàn không đáng để anh vì hắn ta mà để lại vết nhơ."

 

Hồi ức buổi chiều chợt phai nhạt, Lục Chỉ Niên nhìn cô gái đang đứng trước mặt anh một cách chân thực vô cùng.

 

Nhìn khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh điềm đạm của Lục Chỉ Niên, trên mặt Vân Hi dâng lên những cảm xúc khó kìm nén, thậm chí nói năng còn hơi lắp bắp: “Không phải chính anh đã nói rồi sao, loại người như hắn ta không đáng để bận tâm—"

 

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính hắt vào, chiếu rọi lên tất cả mọi người không phân biệt.

 

Dưới ánh sáng, vành mắt cô gái hơi đỏ hoe, ánh mắt dừng lại ở những vết thương rõ ràng trên người đối diện, như thể một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

 

"Hắn ta không xứng."

 

Lục Chỉ Niên tiếp lời rồi khẽ thở dài: “Em xứng."

 

Nhưng em xứng.

 

Vân Hi ngây người đứng tại chỗ, những lời chưa nói hết đột nhiên nghẹn lại, trên khuôn mặt trắng sứ hiện lên vẻ bối rối. Ngay khi cô còn đang hoang mang, đột nhiên cảm thấy mình được ôm vào một vòng tay ấm áp.

 

Có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau, cũng có thể nghe thấy tiếng tim đập như tiếng trống.

 

Trong khoảnh khắc khoảng cách được kéo gần, Lục Chỉ Niên vòng tay qua ôm lấy bờ vai mảnh khảnh của Vân Hi, cố gắng kiểm soát lực tay, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."

 

Vân Hi tưởng anh muốn nói về chuyện thất hẹn tối nay, đang định nói không sao, lại nghe thấy giọng anh trầm trầm: "Sau này, tôi sẽ không để hắn ta đến gần em nữa."

 

Anh đang nói đến Tiền Chí Cường.

 

Trận ẩu đả trên sân bóng, những thông tin Tiền Chí Cường vô tình tiết lộ, Lục Chỉ Niên đều nghe rất rõ.

 

Trước đây Vân Hi sống không tốt, ít nhất là trong những ngày sống nhờ nhà cậu, ở cùng một mái nhà với tên khốn Tiền Chí Cường, cô sống không hề tốt chút nào.

 

Sau khi gạt bỏ hết những cảm xúc hỗn loạn đó, Lục Chỉ Niên nhắm mắt lại cũng có thể nhớ đến, chỉ còn lại khuôn mặt Vân Hi đang nhìn anh.

 

"Sau này sẽ không như vậy nữa."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/48.html.]

"Tôi sẽ bảo vệ em."

 

[Lời tác giả]

 

Xin lỗi, chương này viết hơi lâu.

 

*****

 

Tối đó chuyện xảy ra ở đồn cảnh sát giống như một biến cố đột ngột xảy ra trong cuộc sống bình lặng của Vân Hi và biến cố này đã nhanh chóng được Lục Chỉ Niên giải quyết êm thấm.

 

Cô không phải lo lắng chút nào.

 

Chỉ là sau đó tình cờ nghe được từ miệng Tề Thịnh, tại sao Lục Chỉ Niên lại chần chừ không chịu đồng ý hòa giải trước khi cô đến.

 

Lúc đó cảnh sát chỉ vào những chỗ bị đánh khá nặng trên người Tiền Chí Cường, hỏi Lục Chỉ Niên: "Có phải cậu đánh không?"

 

Anh thẳng thắn thừa nhận, lười biếng đáp: "Phải."

 

"Tại sao cậu lại đánh cậu ta?" Cảnh sát lại hỏi.

 

Tại sao ư?

 

Lục Chỉ Niên còn chưa kịp nói gì, Tiền Chí Cường đang co rúm trong góc đã vội vàng run rẩy nói: “Tôi chỉ chửi có mấy câu thôi."

 

Tiền Chí Cường nói xong, Lục Chỉ Niên lạnh lùng liếc hắn ta, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hắn ta đáng đời."

 

...

 

Lằng nhằng một hồi, thấy không hỏi thêm được gì nữa, cảnh sát nhìn hai người họ, cuối cùng quyết định coi vụ việc này là một cuộc xung đột bình thường, ký giấy cam kết là xong.

 

Nhưng không ngờ lại gặp phải một kẻ cứng đầu trong quá trình hòa giải.

 

"Không thể xin lỗi." Ánh mắt đen và sắc bén của Lục Chỉ Niên lướt qua Tiền Chí Cường, rơi vào tờ giấy trắng trên bàn, giọng nói thờ ơ không nghe ra cảm xúc.

 

"Nếu còn có lần sau, tôi vẫn sẽ ra tay."

 

Dù có hòa giải thế nào, kết cục vẫn sẽ thất bại.

 

Khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lục Chỉ Niên đã nộp gấp đôi tiền bảo lãnh, nhưng một câu xin lỗi qua loa cũng không có.

 

Vân Hi nhớ ở cửa đồn cảnh sát, Tiền Chí Cường gân cổ lên, bị trưởng đồn cảnh sát ép nói một câu: "Xin lỗi, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa."

 

Sau đó trưởng đồn cảnh sát nhìn về phía Lục Chỉ Niên, muốn anh cũng nói vài câu, cuối cùng bắt tay nhau, tốt nhất là mọi chuyện có thể kết thúc êm đẹp.

 

"Người ta đã xin lỗi cậu rồi, cậu học sinh này ít nhiều cũng nên tỏ thái độ chứ."

 

Nhưng Lục Chỉ Niên chỉ khẽ nhướng mày, coi như không nghe thấy lời Tiền Chí Cường nói, cũng không định hòa giải.

 

Anh lạnh nhạt gật đầu, trở tay nắm lấy cổ tay Vân Hi đi ra ngoài.

 

"Ơ sao lại đi rồi, cậu còn chưa xin lỗi người ta—"

 

Sau khi kinh ngạc, tiếng gọi của trưởng đồn cảnh sát theo gió loáng thoáng bay đến.

 

"Không có gì phải xin lỗi cả."

 

Bước chân anh không dừng lại, bóng lưng cao gầy dần hòa vào bóng đêm, bỏ lại tất cả những tiếng ồn ào phía sau.

 

Nhưng từ đầu đến cuối tay phải vẫn nắm lấy Vân Hi không chịu buông ra.

 

Trên đời này có quá nhiều người thích hòa giải, dường như không thể chịu được cảnh căng thẳng, luôn muốn khuyên người ta hòa giải, thậm chí là tha thứ.

 

Nhưng xin lỗi và hòa giải đồng nghĩa với việc thừa nhận những lời lăng mạ và tổn thương mà Tiền Chí Cường đã gây ra cho Vân Hi trước đó.

 

Cho nên không có gì phải xin lỗi cả.

 

Thật sự có chuyện gì.

 

Lục Chỉ Niên khẽ cười trong lòng, cùng lắm thì anh tự làm tự chịu.

 

...

 

Trong gió đêm, Vân Hi căng thẳng đến mức các ngón tay hơi run rẩy.

 

Loading...