Gặp Giữa Mùa Hè - 50.

Cập nhật lúc: 2025-04-28 04:01:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Hi đang dừng lại ở góc khuất chợt khựng lại, cái tên vừa rồi cô chỉ cảm thấy nghe có chút quen tai, nhưng không nhớ ra là ai.

 

Giờ nam sinh này vừa nói, cô đã miễn cưỡng nhớ ra hình như cậu ta là bạn học cùng lớp, một "học bá" ngày ngày chiếm giữ vị trí đứng đầu lớp, cắm cúi học hành.

 

Vân Hi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy "học bá" tên "Ngô Thiên Tường" kia chỉ vào tên cô trên bảng thành tích mà bình phẩm: "Lần trước thi cô ta còn không biết xếp ở xó xỉnh nào, lần này tiến bộ vượt bậc, cậu thật sự cho rằng không có chút mờ ám nào sao?"

 

"Ý cậu là cô ta gian lận..." Nam sinh đứng cạnh Ngô Thiên Tường ngập ngừng nói.

 

"Ai biết được?"

 

Ngô Thiên Tường cười mỉa mai: “Chẳng phải lần trước cô ta còn bị lộ chuyện gian lận phiếu bầu sao, lần này giở lại trò cũ cũng không biết chừng."

 

Những lời bọn họ nói, Vân Hi đứng trong góc khuất, nghe không sót một chữ nào.

 

Cô không ngờ con trai cũng có thể nhỏ nhen đến mức này, một lần thi xếp hạng thất bại lại có thể khiến bọn họ sau lưng xuyên tạc sự thật, đặt điều thị phi.

 

Ngược lại Vân Hi không cảm thấy tức giận, mà chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương lại buồn cười, đang định coi như không có chuyện gì đi qua thì từ phía xa đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc.

 

Vân Hi lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Chỉ Niên đang đứng thong dong trước bảng thành tích, ngón tay sạch sẽ gõ lên phía trên tên cô, lười biếng hỏi: "Các cậu nói thành tích của cô ấy có mờ ám à?"

 

Giống như cuối cùng cũng gặp được người có thể trút bầu tâm sự, Ngô Thiên Tường vội vàng gật đầu: “Ai nói không phải chứ, không thì cậu nghĩ xem sao cô ta có thể tiến bộ nhanh như vậy?"

 

"Dĩ nhiên là cô ấy có thể." Lục Chỉ Niên cười nhạo, ánh mắt lười biếng.

 

Chỉ là khi nói chuyện với nam sinh, ý cười hoàn toàn biến mất, giọng điệu lạnh đi vài phần: “Nhưng loại người nói xấu sau lưng người khác như cậu, thành tích có bao nhiêu phần là thật—"

 

"Hay là nhân phẩm rốt cuộc như thế nào, vậy thì tôi thật sự không biết." Lục Chỉ Niên mặt không cảm xúc, nhưng lại khiến người ta cảm thấy vẻ châm biếm sâu sắc.

 

Mặt Ngô Thiên Tường lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng cũng nhận ra những lời người trước mặt nói toàn là mỉa mai, cậu ta giống như một con khỉ bị người ta đùa bỡn.

 

Lục Chỉ Niên mất hết hứng thú quay mặt đi, vẫy tay về phía góc cầu thang: “Em còn đứng đó làm gì, qua đây."

 

Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, khi gọi dáng vẻ nhàn nhã, giọng nói mang theo chút thân mật không rõ ràng.

 

Trong cầu thang không có người khác, Vân Hi bị chỉ đích danh chậm rãi đi tới, không quan tâm hai nam sinh đang đứng ngây ra bên cạnh, đi thẳng đến chỗ Lục Chỉ Niên, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

 

"Đến gặp." Lục Chỉ Niên nhướng mày, chữ "em" cuối cùng nghĩ một chút vẫn nuốt trở lại.

 

Anh biết rõ hơn ai hết, cô rất dễ đỏ mặt xấu hổ.

 

Trên người mặc bộ đồng phục rộng rãi, toát ra vẻ tùy hứng, Lục Chỉ Niên cười, chỉ vào điểm số trên bảng thành tích khen: "Giỏi lắm!"

 

"Nhưng tôi nghe người ta nói anh thi đứng nhất toàn trường." Vân Hi cảm thấy điểm số của mình không đáng để anh khen, cũng không xứng với lời khen của anh.

 

Nhưng Lục Chỉ Niên lại nhếch môi, con ngươi đen láy phản chiếu ánh hoàng hôn cuối cùng, khi nói chuyện kèm theo tiếng thở nhẹ: “Đứng nhất sao?"

 

Anh như có ý gì đó nói: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy, em là giỏi nhất."

 

Không sợ tin đồn, chỉ hướng về phía trước, vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp.

 

Em là giỏi nhất.

 

Bốn chữ đơn giản lại khiến tim Vân Hi đập lỡ một nhịp.

 

Cô khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Chỉ Niên, ánh chiều tà nhàn nhạt rơi trên sống mũi cao thẳng của anh, trông càng thêm nổi bật.

 

"Không nghe rõ sao?"

 

Thấy cô không nói gì, Lục Chỉ Niên nghiêng đầu: “Vậy tôi nói lại lần nữa nhé?"

 

Không cần, thật sự không cần nói lại lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/50.html.]

 

Thấy Lục Chỉ Niên khẽ mở đôi môi mỏng, thật sự muốn nói gì đó, trong lúc hoảng hốt hoàn hồn lại Vân Hi đã luống cuống đưa tay bịt miệng anh lại.

 

Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, cô bất ngờ đối diện với con ngươi đen láy của người trước mặt, dường như sâu không thấy đáy, lại...

 

Lại như rõ ràng thẳng thắn, trong ý cười lười biếng, phản chiếu hình bóng của một mình cô.

 

Vân Hi đột nhiên nín thở, nhưng lại há miệng, không nói nên lời, đợi đến khi lòng bàn tay chạm vào cảm giác ấm áp đó, mới nhận ra có gì đó không đúng.

 

Tay cô che nửa khuôn mặt dưới của Lục Chỉ Niên và đôi môi thường ngày luôn mím chặt của anh.

 

Nhận thức này khiến ý thức hỗn loạn của Vân Hi đột nhiên tập trung, cô muốn rút tay về, nhưng ngay khi định rời đi, cổ tay lại bị Lục Chỉ Niên nắm lấy.

 

Anh trông có vẻ chỉ nắm hờ, không dùng sức nhiều, nhưng cô hơi cử động một chút thì phát hiện mình hoàn toàn không thể dùng sức.

 

Vân Hi nhìn những ngón tay thon dài đang đặt trên cổ tay mình, không kìm được lên tiếng: "Anh..."

 

Nhưng cô còn chưa nói hết câu, đã nghe thấy giọng nói lười biếng bên cạnh, nhàn nhạt trêu chọc: "Anh làm sao?"

 

Vân Hi bực bội cúi đầu, nhưng đôi mắt đen trắng rõ ràng kia lại lộ ra vẻ kinh ngạc và vô tội.

 

Chỉ là, cổ tay vẫn bị người ta nắm lấy, thế là cô ấp úng giải thích: "Tôi tưởng, tôi tưởng..."

 

Nhưng lại không thể "tưởng" ra được lý do.

 

Dù sao, Vân Hi không thể nói rằng mình tưởng anh định nói gì đó không đứng đắn, nên mới vội vàng muốn bịt miệng anh lại.

 

Như vậy chẳng phải là quá oan uổng cho người ta sao.

 

Cô lắc đầu, cuối cùng bất lực nói: "Tôi không có cố ý."

 

"Ai nói em cố ý?" Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ.

 

Ánh mắt Lục Chỉ Niên từ đỉnh đầu Vân Hi di chuyển xuống từng chút một, lướt qua khuôn mặt cô, cho đến khi dừng lại ở vành tai hơi đỏ.

 

Sau đó cười khẽ, chậm rãi nói: "Tôi cũng đâu có trách em, cũng đâu có nói—"

 

Không nói gì?

 

Vân Hi lặng lẽ ngẩng mặt lên, chạm phải ánh mắt anh nhìn sang, đột nhiên tò mò anh muốn nói gì.

 

"Cũng đâu có nói không cho em bịt." Lục Chỉ Niên nhếch môi, giọng điệu vốn không có cảm xúc lại có chút lên xuống.

 

Anh vừa dứt lời, đã không ngừng vang vọng bên tai Vân Hi, từng chữ từng câu như nước biển dâng trào, để lại dấu vết trong tâm trí cô.

 

Chuyện nhỏ nhặt này, anh còn chưa đến mức so đo.

 

Mặc dù bình thường anh không thích tiếp xúc thân thể với người khác.

 

Vân Hi khẽ "ồ" một tiếng.

 

Giống như ảo giác, cô luôn cảm thấy ánh mắt anh như có nhiệt độ, khiến không khí xung quanh cô trở nên nóng bỏng, dường như muốn tăng nhiệt độ, sôi trào trong cái lạnh buốt giá của ngày đông.

 

...

 

Buổi tối, Lục Chỉ Niên bị chú Lục gọi đi dự tiệc ở nhà người khác, Vân Hi không thích những nơi như vậy nên ở nhà ôn tập bài vở.

 

Chỉ là ngồi trước cửa sổ sát đất, nhìn chiếc xe dần khuất trong bóng đêm, cô không khỏi nhớ lại những hình ảnh buổi chiều chưa kịp nghĩ kỹ.

 

Vân Hi nhớ, sau khi cô đi ra khỏi góc rẽ, Ngô Thiên Tường vẫn xấu hổ đứng tại chỗ.

 

 

Loading...