Gặp Giữa Mùa Hè - 74.
Cập nhật lúc: 2025-06-01 09:00:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ký ức ùa về như thủy triều, ngay cả góc áo cũng chưa từng phai màu, dễ dàng ghép lại thành dáng vẻ của thiếu niên.
Thậm chí cô còn nhớ, lúc đó cô nhìn hình miệng không rõ ràng của Lục Chỉ Niên, còn ngốc nghếch đáp lại một câu chúc mừng năm mới.
"Xin lỗi." Vân Hi đỏ mặt, chậm rãi ngẩng đầu, cảm thấy có lỗi vì mình đã không nghe rõ.
"Không sao."
Lục Chỉ Niên nhẹ nhàng bỏ qua chuyện này, anh hơi cao giọng, hỏi một câu khác: "Vân Hi—"
"Vậy lần này em đã nghe rõ chưa?"
Nghe rõ chưa?
Anh nói anh thích em.
Chương 42: 42°C - Người rất thích rất thích
Nghe thấy rồi.
Từng chữ Vân Hi đều nghe rất rõ ràng, nhưng khi ghép lại với nhau lại cảm thấy hơi mơ hồ.
"Anh nghiêm túc sao?"
Phải mất một lúc lâu, cô mới chậm rãi mở miệng hỏi.
Dù rung động khó kìm nén, nhưng cô cũng không thể phủ nhận sự thật rằng mình không tin tưởng vào chuyện tình cảm.
Cô nhớ Hứa Như Yên ban đầu cũng vì thích mới không màng ba mẹ phản đối, kiên quyết ở bên người đàn ông khéo ăn nói như Chu Chính Ngạn.
Nhưng kết cục sau đó lại không tốt đẹp.
Chính vì quá tin vào những lời ngon ngọt của Chu Chính Ngạn, Hứa Như Yên đã đánh đổi cả cuộc đời mình vì một chữ "thích".
Huống chi bọn họ ở độ tuổi này, tương lai ai cũng không thể nói trước được.
Thích, thật sự đáng tin đến vậy sao?
Vân Hi không khỏi nhắm mắt lại, hai giọng nói hoàn toàn trái ngược nhau trong cơ thể gào thét không ngừng, ngay cả bản thân cô cũng không biết, rốt cuộc đâu mới là lựa chọn đúng đắn.
Đột nhiên, trên đầu cô có thêm một bàn tay.
Lục Chỉ Niên nhẹ nhàng xoa tóc cô, cười nhẹ: "Rối rắm cái gì?"
"Ý của anh là thích em không có nghĩa là sẽ trở thành gánh nặng của em."
Vân Hi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt vì khoảng cách được kéo gần.
Không thể không thừa nhận, ngũ quan của Lục Chỉ Niên rất sắc nét, ở khoảng cách gần như không có vẫn không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Cô ngơ ngác đáp lại: "Vậy là có ý gì?"
"Ý là em không cần phải rối rắm."
Lục Chỉ Niên khẽ nhướng mày, lạnh nhạt bổ sung: "Em cứ từ từ suy nghĩ, không cần vội vàng cho anh câu trả lời đâu."
Dù sao, chuyện anh thích cô cũng sẽ không thay đổi.
...
Buổi tối, phòng bệnh của Lục Chỉ Niên càng thêm náo nhiệt, ngoài Vân Hi ra, Tề Thịnh còn dẫn theo một đám bạn học đến với danh nghĩa "thăm bệnh".
Tuy nhiên, người thăm bệnh đến cuối cùng chỉ còn lại một mình Tề Thịnh, những bạn học khác đều bị Lục Chỉ Niên chê ồn ào nên đã đuổi về hết rồi, nhưng không chịu nổi Tề Thịnh giở trò ăn vạ, đuổi cũng không đi.
Còn Vân Hi, thì ra ngoài bệnh viện mua cơm tối cho hai người họ.
"Nói đi, cậu còn có chuyện gì nữa?" Tay phải của Lục Chỉ Niên di chuyển nhanh trên màn hình điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên.
Tề Thịnh giả vờ "chậc" một tiếng: "Anh Lục, thái độ này của anh khiến em hơi đau lòng đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-giua-mua-he-gmdw/74.html.]
"Em từ xa đến thăm anh, em vừa thi xong đã kêu gọi các bạn học đến đây rồi!"
"Đến xem tôi bị đánh thảm hại thế nào à?"
Hai người quen nhau mười mấy năm, từ khi còn chưa biết đánh nhau là gì đã từng giao thủ, Lục Chỉ Niên quá hiểu tính cách của cậu ta.
Tề Thịnh cười ngượng ngùng, vội vàng chuyển chủ đề: "Lần này anh vì cái gì mà đánh nhau vậy? Còn đánh đến mức vào bệnh viện."
Từ khi cậu ta có ký ức, anh Lục của cậu ta đều rất ít khi ra tay, hiếm khi nào lại xúc động như vậy.
"Dù sao cũng không phải vì cậu mà đánh nhau, cậu quan tâm làm gì?"
Lục Chỉ Niên khẽ cười nhạo: "Thăm bệnh xong rồi thì mau về đi."
Hơn nữa cũng không tính là đánh nhau, sau khi báo cảnh sát, phía cảnh sát xác định là phòng vệ chính đáng.
Tuy nhiên, Tề Thịnh không chịu, không những không đi ngược lại còn ngồi xuống, gan dạ vạch trần: "Anh Lục, anh như vậy là không được đâu nha, anh không nói thì thôi đi, anh còn giả bệnh!"
"Chỉ có chút thương tích này, có thể khiến anh nằm viện mười mấy ngày sao?"
Tề Thịnh không khỏi nghi ngờ: "Từ khi nào anh lại thích ở bệnh viện như vậy, cả phòng toàn mùi thuốc khử trùng hay ho lắm à?"
Lục Chỉ Niên mặt không biểu cảm lườm cậu ta, đang định bảo cậu ta im miệng thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị gõ, nhìn thời gian chắc là Vân Hi đã trở lại.
Đương nhiên Tề Thịnh không thể để "bệnh nhân" Lục Chỉ Niên đi mở cửa, nhưng trong khoảnh khắc đứng dậy, không biết nhớ ra điều gì, đột nhiên quay đầu lại, bừng tỉnh nói: "Chẳng lẽ anh là vì muốn có người chăm sóc, nên mới kéo dài không chịu xuất viện?"
Nghe vậy, cuối cùng Lục Chỉ Niên cũng ngẩng đầu lên.
Hiếm khi anh không phản bác, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mở cửa đi."
Khi Vân Hi xách hai hộp cơm bước vào phòng bệnh đã cảm nhận được bầu không khí kỳ quái này.
Cô luôn cảm thấy Tề Thịnh có vẻ mặt muốn nói lại thôi, không nhịn được hỏi: "Hai người làm sao vậy?"
"Không sao cả."
Ngược lại Lục Chỉ Niên bình thản vẫy tay với cô: "Mua những gì vậy?"
"Chỉ là những thứ bác sĩ nói, sườn hầm ngô, còn có một bát cháo nhỏ."
Vân Hi ngồi xuống, đưa cho Tề Thịnh một hộp cơm sườn xào chua ngọt, sau đó đặt phần còn lại trước mặt Lục Chỉ Niên: "Tôi ăn ở ngoài rồi, đây là cho anh."
Lục Chỉ Niên mở một đôi đũa, cố ý trêu cô: "Vậy bác sĩ có nói bệnh nhân ăn cơm cần người đút không?"
Anh vừa nói xong, rõ ràng Tề Thịnh đã bị mức độ không biết xấu hổ này của anh làm cho chấn động, trên mặt viết đầy "Anh đâu có bị gãy tay, sao lại cần người đút".
Ngược lại là Vân Hi, sau khi ngây người một lúc, do dự hỏi: "Anh cần sao?"
Tề Thịnh không thể tin nổi nhìn Vân Hi, lại đau lòng nhức óc nhìn Lục Chỉ Niên, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Cậu ta đột nhiên cảm thấy mình dư thừa, bi phẫn đan xen ôm hộp cơm của mình đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
"Tề Thịnh cứ thế mà đi rồi sao?"
Vân Hi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, do dự nói: "Không phải anh ấy đặc biệt đến thăm anh à?"
Khóe môi Lục Chỉ Niên khẽ cong lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt: "Đừng quan tâm cậu ta."
Nhìn ra phía cửa, xuyên qua cửa sổ kính mờ vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng lưng rời đi của Tề Thịnh, cũng vì vậy mà Lục Chỉ Niên không khỏi nhớ tới câu "kéo dài không chịu xuất viện" mà cậu ta "tố cáo".
Quả thật trước kia Lục Chỉ Niên không thích bệnh viện, nhưng bây giờ...
Ánh mắt anh từ bát canh chuyển sang khuôn mặt Vân Hi, chợt cảm thấy hình như như vậy cũng không tệ.
Tuy nhiên, Lục Chỉ Niên vẫn xuất viện vào ngày hôm sau.
Dự định và kế hoạch ban đầu của anh là tận dụng kỳ nghỉ hè để đưa Vân Hi ra ngoài chơi, thậm chí anh còn nghĩ xong cả địa điểm, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp thay đổi, làm sao mọi việc có thể đều như ý muốn.
Vân Hi nhận được một cuộc điện thoại từ một giáo viên diễn viên mà cô quen biết từ rất lâu trước đây khi đóng phim: "Hi Hi, hợp đồng kinh tế của cháu với công ty quản lý cũ đã được giải quyết gần xong, ngoại trừ một điều khoản, cháu phải đóng một bộ phim nội bộ của công ty trong thời gian hợp đồng."