"Ta..." Ta  chút hiểu ý A Tự, nhưng    trực tiếp nhận thua. "Hai lựa chọn, đều  đường  ?"
"Chỉ cần ngươi , sẽ  đường ." A Tự mặc kệ  nắm tay áo   nhăn nhúm,   vốn yêu sạch sẽ, đây là  đầu tiên  thấy    bệt xuống đất bên bờ ruộng đầy bụi bặm,  ánh trăng,   thể thấy sự kiên định trong mắt A Tự.
"Không gả cho Thành Vương  con đường  gả cho Thành Vương, ngươi   một con chim sẻ  bao giờ lấy chồng, cũng   là   cách."
"Tước Nhi,  cho  , ngươi  chọn con đường nào?"
A Tự  đầu tiên nghiêm túc gọi tên , Tước Nhi.
Chàng  thường  chim sẻ ngốc, phần lớn thời gian,  cảm thấy   đang gọi con chim sẻ đồng bay  cánh đồng, chứ   gọi , đây là  đầu tiên,   rõ ràng và nghiêm túc gọi tên .
Ta về kinh thành, gặp cha, gặp em trai, gặp Thành Vương điện hạ, ngày hôm đó  đường về kinh thành, còn lén vén rèm  thấy  nhiều ,  nhiều công tử cầm quạt xếp giống như A Tự, nhưng họ đều   bằng A Tự.
A Tự là độc nhất vô nhị.
"Ta  thích Thành Vương." Ta chậm rãi mở miệng, mới phát hiện giọng  vì  quá nhiều mà khàn , nhưng  vẫn  thẳng  A Tự,   cũng đang chờ .
"Ta   trong lòng,  ở  ánh trăng, trong làn gió nhẹ, ở..."
Ánh trăng dần đến gần.
"...ngay  mắt."
Khi trời  hửng sáng,  trở về phủ tướng quân.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện. Bận quá bạn có thể nghe truyện ở YT: Mèo Ghiền Truyện nhé ạ
Vừa bước  sân,    thấy cha.
Ông    ghế, phía    ít gia đinh,  mặt ông  cũng  mấy  đang quỳ, là những thị nữ và tiểu nha   hầu hạ  trong những ngày .
Ta bình tĩnh bước đến  mặt cha, quỳ xuống  mặt họ, câu đầu tiên    châm ngòi cơn giận đang kìm nén của cha.
"Phụ , con   gả cho Thành Vương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-go-dinh-menh-o-mach-thuong-thon/chuong-7.html.]
Cha nổi trận lôi đình, ông   hết  trong viện , cấm túc , ngoài cửa ngày đêm đều   canh gác.
Mỗi ngày ba bữa đều   mang cơm  phòng.
Ta ở trong phòng hết   đến  khác đồ  những chữ   của nữ phu tử, chờ đợi thời cơ mà A Tự  .
Lần chia tay , A Tự  chế giễu chữ của   nhiều, giờ  ai  phiền,     thể tĩnh tâm luyện chữ cho .
Bảy ngày , cha đẩy cửa bước , ông  đến để thông báo.
"Ta   chuyện xong với Thành Vương, nửa tháng  là ngày , con sẽ  kiệu hoa rước  cửa, hiện tại biên giới liên tục  địch quốc xâm phạm, quốc khố thiếu hụt,  thể Hoàng thượng cũng ngày càng suy yếu,  tiện tổ chức linh đình, con sẽ  cửa với  phận  thất, đợi khi Thành Vương hứa sẽ vì cha mà dẫn quân  biên cương, đại thắng trở về, Thành Vương điện hạ sẽ cho con một nghi thức trắc phi long trọng."
Ta  đáp lời, chỉ một lòng cúi đầu luyện chữ, cha thấy , hất tay áo rời .
Căn phòng  trở nên yên tĩnh.
Vào lúc chạng vạng, cha  đến,   sắc mặt ông  còn khó coi hơn .
Ông  : "Hoàng thượng triệu con ngày mai  cung."
Ta lập tức hiểu , đây chính là thời cơ mà A Tự bảo  chờ đợi.
Hoàng thượng đương triều  tại vị hơn hai mươi năm, ông  vẻ mặt ốm yếu nghiêng  tựa  chiếc ghế bành mềm mại, nhưng dù , vẫn  vẻ uy nghiêm  thể xâm phạm.
"Thần nữ Chu Hạc Uẩn bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an!"
"Đứng lên ." "Tạ Hoàng thượng."
Ta  tại chỗ, mặc cho Hoàng thượng đánh giá.
"Ngươi chính là đích nữ của Chu tướng quân,   rời kinh thành từ nhỏ?"
"Hồi Hoàng thượng, chính là thần nữ."