Cha  bình thường là  ăn  khéo léo, giờ đây  lập tức đỏ mặt   chút tủi hổ mà đưa tay  đón.
 
Xoạt, là nha đầu Thanh Quế ở phía  hít  một  khí lạnh.
 
Ta cố gắng mở to mắt , ngón trỏ mảnh mai trắng như ngọc của nàng  thừa cơ trượt nhẹ vài cái trong lòng bàn tay cha .
 
Móng tay son như máu, mười ngón tay như ngọc, khêu gợi lòng .
 
A,  hận  thể tự chọc mù mắt .
 
6
 
"Ta nghĩ   nhanh sẽ  một mẫu ."
 
Mà vị mẫu    thể còn là đương kim Trưởng Công Chúa quyền thế ngút trời!
 
"Thấy , thấy ?"
 
Thanh Quế vây quanh nha đầu Nguyên Tử đắc ý , "Trưởng Công Chúa      cãi  với lão gia ?"
 
Nguyên Tử vẫn đau lòng, vẻ mặt như trời sụp đất lở, miệng chỉ lặp  lặp : "Ta  tội,   dám ngẩng đầu  thật."
 
Trọng sinh một đời,   cũng  ngờ  cùng Lương Duật thành  ?
 
Lòng trăm mối cảm xúc lẫn lộn,  nâng một mâm trang sức vàng bạc   ban thưởng tìm đến cha : "Cha,  nghĩ ?"
 
Cha  ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng, trông hệt như một cô con dâu nhỏ  sàm sỡ.
 
Nói về  và mẫu  , thì đó là hôn nhân cha  sắp đặt, mai mối se duyên,  thể  là vô cùng ân ái, nhưng cũng tương kính như khách.
 
Sau , mẫu   bệnh nặng mà qua đời,  liền đau buồn  tái giá.
 
Trong mắt , phụ nữ đại khái là những  như  và mẫu  , đoan trang dịu dàng, giữ gìn lễ tiết, nhút nhát yếu mềm.
 
  ngờ,  đầu gặp Trưởng Công Chúa, nàng   lợi dụng lúc   ai, liên tiếp hỏi ba câu: "Chu Phù Nhai, ngươi  tin  duyên phận ?"
 
"Bản cung  trúng ngươi, còn ngươi thì ?"
 
"Mân Hoa nguyện lấy ngươi  chồng, quản lý việc nhà, phu xướng phụ tùy, gửi gắm cả đời, bất kể ngươi  đồng ý  , ngươi cũng  thoát khỏi lòng bàn tay ."
 
Và, bất kể nam nhân kinh ngạc đến mức nào, nàng  chỉ nhếch môi  khẽ, nâng cằm nam nhân lên: "Chậc, đỏ mặt , thật  chịu trêu chọc gì cả~"
 
Cha  ngây ngốc, trong lòng dấy lên sóng gió ngập trời, đợi đến khi  hồn thì    xa.
 
"Cha,   thích Trưởng Công Chúa ?"
 
Ta thấy cha  dường như rơi  một hồi ức nào đó,  thở cũng trở nên gấp gáp, dái tai nhuộm một màu hồng nhạt.
 
Nghe  hỏi,  lúng túng xua tay, tự  lẩm bẩm: "Ma chướng a ma chướng..."
 
Trong lòng  hiểu rõ, bộ dạng của cha  như , tám chín phần là  thoát khỏi lòng bàn tay của Mân Hoa Công Chúa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gap-lai-co-nhan-trong-than-phan-moi/chuong-3.html.]
 
Nhìn  thì cũng      thích vị Trưởng Công Chúa .
 
Kiếp     ở Lương phủ, dù   Trưởng Công Chúa đối xử  một cách cố ý như bây giờ, nhưng cũng  từng  bạc đãi.
 
Và mãi cho đến  khi   dìm xuống hồ, Trưởng Công Chúa đều giữ  trong sạch,  từng truyền  tin nuôi nam sủng nào.
 
Tổng hợp mấy điểm ,  mới dần dần yên tâm.
 
7
 
Ước chừng nửa năm , cha  cuối cùng cũng gục ngã  những thủ đoạn như bão táp của Trưởng Công Chúa.
 
Thánh chỉ ban hôn,  hạ  ngày mùng chín tháng chín.
 
Nhất thời, kinh thành lời  tiếng .
 
Trưởng Công Chúa lệnh cho Lương Duật, năm  mới mười chín tuổi, kế thừa tước vị Lương Quốc Công  qua đời từ lâu, còn nàng thì  chuyển khỏi Lương Quốc Công Phủ, an tâm ở tại Công Chúa Phủ chờ gả.
 
Thế nên, khi Chu phủ rực rỡ lụa hồng.
 
Vị Lương Quốc Công trẻ tuổi một  một ngựa trắng, khi hộ tống mẫu  mở đường,  cùng  ở bậc thềm Chu phủ   từ xa.
 
Thân hình  sững , lúc lật  xuống ngựa  cẩn thận đá đổ quầy dưa của  nông dân bên cạnh, dưa lăn tứ tung.
 
Lần ,  an tâm khoác lên  y phục lộng lẫy, mỉm  nhẹ nhàng với : "Huynh trưởng khỏe chứ?"
 
Người  tấp nập, bá tánh vây xem,   ngươi là ,  là .
 
Hắn ngẩn , nắm lấy cổ tay : "Ngươi, là Chu Thuần Ý?"
 
Ta tuy   trợn trắng mắt, nhưng ngại đây là ngày đại hỷ của cha , vẫn đáp  bằng nụ  giả tạo nhất: "Ừm, hàng thật giá thật!"
 
"Lệnh Quân,  chuyện gì ?"
 
Lệnh Quân chính là tên tự của Lương Duật,  đành từ từ buông cổ tay  .
 
Giọng  của Trưởng Công Chúa trong kiệu hoa dịu dàng như nước, khiến cha  vội vàng vươn tay đón lấy bàn tay ngọc thon dài : "Không ,   tương kiến hận muộn mà thôi."
 
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Lương Duật   một cách sâu sắc, khiến   rợn tóc gáy.
 
Thanh Quế xoa xoa tay   mặt , tiện tay lấy một khúc mía, vẻ mặt như thị uy, "cộp" một tiếng bẻ gãy.
 
Lương Duật   .
 
Thanh Quế ngây ngô , đưa khúc mía  bóc vỏ cho : "Mía vỏ tím tiểu thư thích ăn nhất."
 
Rồi  "cộp" một tiếng bẻ thêm một khúc, tự tay bóc vỏ, miệng lẩm bẩm gì đó: "Tiểu thư  đề phòng vị  trưởng ,  gì   trai nào  em gái bằng ánh mắt như ... Thật là,   thì  vẻ  tử tế..."
 
Ta kinh ngạc  khả năng   của Thanh Quế, cắn một miếng mía vỏ tím, quả thật  ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.
 
Nguyên Tử bóc nửa ngày cũng  bóc  một khúc, còn  rách ngón tay, chỉ đành hậm hực đưa cho Thanh Quế: "Tối nay, hoa sen  cái túi thêu  sẽ giúp ngươi thêu."