Ta nghiến răng nghiến lợi dời khối đá kê chân ở gốc tường : "Xem  Hầu phủ   chỉ  một    bí mật!"
 
Sáng sớm hôm  trời  sáng, Tần Tự  trở  dáng vẻ gió thổi là bay, chống gậy   sân của : "Khụ khụ khụ khụ, phu nhân, hôm nay hai chúng    cung sớm để tạ ơn."
 
Ta  như   ho cùng Tần Tự, diễn  thật ha,  chắc tối qua trèo tường nhẹ như chim    mà là con ch.ó nhỉ?
 
"Khụ khụ khụ,  thế tử đợi   trang điểm một chút." Ta ho khan  dậy,  thể nghiêng một cái đổ  chiếc gậy của Tần Tự.
 
Ta  Tần Tự  thể thẳng tắp, nghi hoặc hỏi: "Chân của thế tử  khỏi  ?"
 
Tần Tự ho khan hai tiếng, kéo khóe miệng  mắt cong cong: "Khụ khụ khụ khụ khụ khụ,    phu nhân là thần dược chữa bệnh của  mà!"
 
"Vào viện của phu nhân, chân  liền khỏi."
 
Ta  dịu dàng: "Vậy   sẽ luôn là chiếc gậy của phu quân."
 
Ta và Tần Tự nắm c.h.ặ.t t.a.y , cử án tề mi, nhưng trong lòng   đang suy tính  thế nào để g.i.ế.c c.h.ế.t , biến bệnh giả của  thành bệnh thật.
 
Lê Thanh gõ cửa hai cái mới phá vỡ cục diện khó xử : "Thế tử, phu nhân,  đến giờ  cung ."
 
Tần Tự thuận thế nắm lấy tay : "Khụ khụ khụ,  phu nhân dìu   cung , tiện thể để Bệ hạ xem mối hôn sự mà  sắp xếp."
 
"Thế tử vẫn nên cách   xa một chút !"
 
Ta yếu ớt rút tay : "Cha  và Hầu gia là kẻ thù truyền kiếp, nếu hai chúng  ân ái xuất hiện  mặt Bệ hạ, e rằng sẽ khiến Bệ hạ sinh nghi!"
 
Tần Tự ở nhà giả vờ ngờ nghệch, nhặt lá đá ống tre với ,   cung  cách  hai dặm đường,  còn  vẻ bệnh tật, ho đến mức như  ho  nguyên bộ đồ lòng.
 
Lão hoàng đế  hai chúng  ho đến run rẩy hai tay, nửa ngày    gì.
 
Ông     gì, nhưng  thì . Làm    mục tiêu rõ ràng!
 
Ta  như mưa tuôn  rằng  thể  của   chỉ liên lụy cha  mà còn liên lụy Hầu phủ,   chừng còn liên lụy đến mối mai do Bệ hạ ban xuống.
 
Ta  thảm thiết,   còn tưởng là hoàng đế và Ninh Viễn Hầu phủ liên thủ g.i.ế.c cha  !
 
Lão hoàng đế sợ hãi run rẩy tay an ủi hai chúng : "Trẫm  hai đứa lớn lên, chính là  thấy hai đứa đều là những đứa trẻ ngoan nên mới cảm thấy hai đứa xứng đôi,  liên quan gì đến Tể tướng phủ và Hầu phủ chứ."
 
Lời    ,  liếc  các nội thị đầy điện, hành lễ  bộ với lão hoàng đế: "Thần nữ đa tạ Bệ hạ quan tâm."
 
Khi  khỏi cung, Tần Tự  những cung nhân ôm hộp lớn hộp nhỏ  theo  hai chúng , lén lút giơ ngón cái lên với : "Vẫn là phu nhân thông minh, một câu   xóa tan nghi ngờ của Bệ hạ."
 
Ta kín đáo lùi   Tần Tự hai bước: "Khụ khụ khụ, khi đến phu quân còn  vẻ  lạ chớ gần, giờ     đổi liền  đổi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-benh-ga-cho-the-tu-om-yeu-chung-ta-ban-ngay-thi-ho-ban-dem-thi-giet-nguoi/chuong-2.html.]
 
Tần Tự ôm n.g.ự.c ho mạnh hai tiếng: "Nếu  như ,  sẽ  cùng nàng trở về cái Tể tướng phủ vô nghĩa đó nữa, phu nhân tự về !"
 
Ta  bóng lưng Tần Tự run rẩy rời , nghiến chặt răng hàm, quả nhiên là một diễn viên giỏi, tài  đổi sắc mặt còn nhanh hơn !
 
Ta lấy nhịp điệu ba bước ho một tiếng trở về Tể tướng phủ, cha  sai  mang lễ vật  mang về cất  kho  sai  đóng chặt cửa lớn.
 
"Con  mấy ngày nay chịu  ít ủy khuất  ?"
 
Ta nhấc ấm  lên uống liền hai ngụm : "Cũng , chỉ là ho nhiều  chút đau họng. Mang tượng Phật vàng Bệ hạ ban cho con về Hầu phủ ! Đó là của Bệ hạ ban cho Tần Tự."
 
Cha  vung tay một cách phóng khoáng: "Khí chất của thằng nhóc đó  xứng với tượng Phật vàng, cứ giữ  cho  !"
 
Trước khi  ngoài,  cố tình dụi mắt đỏ hoe: "Cha, gần đây cha thiếu tiền ?"
 
Cha  ngẩn  một lúc: "Không , nhà  nhà to nghiệp lớn, thiếu tiền gì chứ?"
 
Ta suy tư  cha một lúc lâu: "Vậy cha  chuyện giấu con?"
 
"A Tuệ, cha thật sự  !" Tay cha  run đến sắp tạo thành tàn ảnh: "Cha  chuyện gì mà giấu  con chứ!"
 
Ta lơ đãng liếc  cha : "Cha, cha còn nhớ Nguyệt Lâu mà mẫu  để  là để  gì ?"
 
Cha  vẻ mặt mờ mịt: "Không  là kinh doanh vải vóc quần áo ?"
 
"Được , cha cứ ở nhà tự chăm sóc bản  cho ."
 
Ta khúc khích : "Con  về Hầu phủ giả vờ yếu ớt đây."
 
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Trước khi xuống xe,  vò mắt đến đỏ hoe, Lê Thanh hiểu ý liền dặm thêm cho  một lớp phấn: "Phu nhân,   trông yếu ớt hơn hẳn ."
 
Lê Thanh đỡ  xuống xe, mặc kệ những  dân hiếu kỳ xung quanh chỉ trỏ một hồi mới đưa  về đến Hầu phủ.
 
Tần Tự  chốt ở cửa, liếc xéo  một cái đầy u ám: "Phu nhân thủ đoạn thật cao, qua mấy  khoát tay của phu nhân, vi phu  trở thành tên đàn ông tồi nổi tiếng khắp kinh thành ."
 
"Khụ khụ khụ, phu quân  bảo  tự về Tướng phủ."
 
Ta yếu ớt ngả  vai Lê Thanh: "Khụ khụ khụ khụ khụ, giờ   đổ  cho  ."
 
Ta ho sù sụ một hồi  ngất lịm  lòng Lê Thanh, Lê Thanh nhân tiện  rống lên: "Thế tử gia  chọc tiểu thư nhà chúng  ngất xỉu , hu hu hu hu hu!"
 
Chuyện  và Tần Tự gây ồn ào  trở thành đề tài bàn tán của dân chúng, thậm chí   còn mở sòng cá cược xem ai trong chúng  sẽ tức c.h.ế.t .