“Cái gì? Tiền mồ hôi nước mắt  trai gửi về và cả tiền bán  đều  Tô Lỗi trộm hết  ?”
 
Vèo vèo vèo ~
 
Ánh mắt   đều đổ dồn về phía Tô Lỗi.
 
“Trời ơi, đồ ăn cắp, tay chân  sạch sẽ, trộm đồ!”
 
“3 hôm   còn thấy nó dắt một đám  phòng nó đấy! Đều  cả trong phòng.”
 
“Trời đất quỷ thần ơi, hôm  nó còn  phòng ,     thế nào mà vốc lạc  để  ghế   thấy , chắc chắn là nó !”
 
“Nghe bà  ,  cũng  chạy nhanh về xem  mất đồ gì  mới , hôm qua nó còn đến nhà , tìm thằng Đại Bảo nhà  đấy!”
 
Đồng tử Lưu Tuệ Lan co rút, chỉ  Tô Lỗi la lên: “À  , hóa  là mày! Bảo  tiền sinh hoạt phí thằng Tô Vạn Lượng nhà tao nộp lên, mà tìm mãi  thấy, hóa  là mày !”
 
“Anh cả, chị dâu, chuyện  hai   cho  một lời giải thích. Mấy hôm nay thằng Tô Lỗi qua nhà  tìm thằng Tô Bách, mấy chục đồng tiền  để  gối   cánh mà bay.”
 
Tô Lỗi sợ hãi rụt    lưng Kỷ Thanh Thanh.
 
Tô Kiến Quân mặt xanh mét: “Các    chứng cứ thì đừng  bậy!!!!”
 
Kỷ Thanh Thanh sắc mặt khó coi che chắn cho Tô Lỗi ở phía : “An An, con đừng  chuyện khó  như , cái gì gọi là trộm? Trẻ con thì  cái gì?”
 
“Với , đây cũng là lấy tiền nhà ,   gọi là trộm? Em trai con còn nhỏ như , gánh  nổi tội danh ăn trộm .”
 
“Em trai con ngoan ngoãn, phép tắc như , nhất định là  mấy đứa trẻ hư bên ngoài dạy hư, xúi giục nó về nhà lấy tiền  ngoài cho bọn nó. Đứa trẻ  đến bảy tuổi,  cái gì chứ, tiền còn nhận  hết mặt.”
 
“An An, con   thấy em con cầm tờ tiền lớn  ngoài là thật ? Còn  ai nữa?”
 
“Nhất định là bọn chúng hại nhà , nếu con thấy, nhất định   , đây   là  tiền nhỏ .”
 
Tô An liếc mắt quét qua đám đông, một  nhà  trẻ con, trong lòng đều thót lên.
 
Hai vợ chồng nhà họ Tô   khó chơi      hổ, ngàn vạn  đừng dính dáng đến con nhà .
 
Ánh mắt Tô An dừng    Lưu Tuệ Lan.
 
Lưu Tuệ Lan tê cả da đầu: “Mày  cái gì,  tao  gì? Nhà tao còn mất mấy chục đồng đây !”
 
Kỷ Thanh Thanh và Tô Kiến Quân  chịu nhịn nữa, vội vàng  tới, đối chất với Lưu Tuệ Lan.
 
“An An, con  thím hai con kìa, chẳng lẽ, là Tô Bách?”
 
Lưu Tuệ Lan âm u : “Tô An,  chuyện  thể  bậy.”
 
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tô An giả vờ sợ hãi cúi đầu: “Mẹ hỏi Tô Lỗi , tự nó rõ nhất.”
 
Kỷ Thanh Thanh kéo Tô An: “Con đừng sợ,  ba và  ở đây, con cứ  thẳng .”
 
“Nhà chú hai, thu cái ánh mắt g.i.ế.c  của bà  , bà dọa ai đấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-dinh-bao-hanh-toi-song-lai-toi-bao-hanh-ho/chuong-28-cho-dien-can-can.html.]
 
Hỏi mấy , Tô An vẫn cứ sợ sệt  Lưu Tuệ Lan, ấp a ấp úng  chịu .
 
Kỷ Thanh Thanh tức  c.h.ế.t, nhưng   gì , chỉ  thể tát một cái  m.ô.n.g Tô Lỗi.
 
“Mau , mày đưa tiền cho ai hết ?”
 
Tô Lỗi "oa" một tiếng  rống lên: “Là  Tô Bách, đưa cho  Tô Bách ~”
 
“Còn   Hắc Tử, với  Đại Tráng,  Cẩu Đản.... Hu hu hu hu ~”
 
Lưu Tuệ Lan nhảy dựng lên: “Trẻ con   thể tin , ai  nó   đang  lung tung để trốn tội ? Dù  thằng Tô Bách nhà tao   cầm tiền về, ngược  tao còn  mất tiền. Tao còn  là thằng Tô Lỗi nhà mày trộm tiền nhà tao đấy, các  vu khống!”
 
Tô An cắt ngang lời Lưu Tuệ Lan, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Lỗi: “Tô Lỗi, đừng , chị     với em  , nam tử hán đổ m.á.u  đổ lệ, dám  dám chịu!”
 
Tô Lỗi nín , lau nước mắt: “ , 18 năm   là một hảo hán!”
 
“Chính là em trộm,  Tô Bách cũng lấy tiền từ trong nhà!”
 
Tô An  hỏi: “Em lấy bao nhiêu ? Lấy bao nhiêu tiền?”
 
Tô Lỗi nghển cổ: “Em lấy  nhiều , lấy   nhiều tiền!”
 
“Em lấy tiền   gì?”
 
“Em với  Tô Bách,  Hắc Tử,  Đại Tráng,  Cẩu Đản bọn họ cùng  chơi game, còn mua đồ ăn ngon, còn  xem video nữa!”
 
“Sao em  trong nhà  tiền? Lấy như thế nào?”
 
“Em thấy  em lấy, chìa khóa của  giấu  gối, em gọi  Tô Bách,  Hắc Tử bọn họ giúp em khiêng cái tủ !”
 
Đến lúc , Kỷ Thanh Thanh    thể bình tĩnh nổi, bà  gào lên một tiếng  xông  túm tóc Lưu Tuệ Lan.
 
“Trả tiền đây, trả tiền cho tao! Tiền sính lễ của con An An, hơn một ngàn đấy, trong nhà còn mất ba cái sổ tiết kiệm, còn  hoa tai vàng, nhẫn vàng của tao. Đó là đồ hồi tao ở nhà họ Quản, nhà họ Quản mua cho tao, chúng mày dựa  cái gì mà lấy đồ của tao!”
 
Lưu Tuệ Lan  ngừng giãy giụa: “Buông tay, buông tay ! Thằng Tô Lỗi  cái gì, nó  gì mày cũng tin ? Nó  dối như cuội!”
 
Tô Lỗi   Lưu Tuệ Lan    dối, lập tức  vui.
 
“Em   dối, em  đều là thật! Lúc em lấy tiền,  Tô Bách còn giúp em lấy,  mấy tờ đó mới là tiền lớn, còn  chỉ là tiền lẻ!”
 
Ở phía bên , Tô Kiến Quốc (nhị thúc)  tan   tin, kéo thằng Tô Bách tới, đúng lúc   câu , một bạt tai liền tát  mặt Tô Bách.
 
“Em mày    thật ?”
 
Tô Bách oán độc liếc  Tô Kiến Quốc: “Thật thì ? Lại   một  con , là tự nó dắt một đám   nhà, còn mở tủ cho   xem. Chúng con  lấy bao nhiêu tiền , nhà nó mất tiền thì trách con ?”
 
“Con chỉ lấy của nó một tờ mười đồng, còn  đều là tự nó lấy. Vả , con cũng  tiêu tiền của nó, con đều tiêu tiền của con, tự nó bao  khác thì liên quan gì đến con!”
 
Tô Lỗi nóng nảy,  thấy ánh mắt như  ăn tươi nuốt sống của ba , vội vàng phản bác.
 
“Chính là , chính là ! Chính là  dẫn em  tiệm game,  còn dắt em  xem video, cái video đàn ông với đàn bà cởi truồng c.ắ.n  đ.á.n.h , còn đào kê kê (móc cu), em chẳng thích xem tí nào, em bảo   về, mà   chịu !”