Nghe những lời ,    suy sụp, đau đớn ngã xuống, thoi thóp, gần như  còn  thở.
“Bà  thấy con gái bà  nông nỗi   ? Bà đến đón kiểu  ?”
“Nếu cô   mệnh hệ gì thì các  đừng hòng yên , chồng bà tắc trách ở nhà, các  ngược đãi con cái, các  sẽ  yên !”
Thủ trưởng  thể tin nổi, đập mạnh bàn để thị uy.
Mẹ  hất tay những  đang giữ bà, thản nhiên : “Con nhỏ ch tiệt  giỏi diễn lắm, các   nó lừa hết .”
03.
Mẹ   xong  giật tóc : “Lại giả ch nữa hả? Mau dậy cho !”
Trong lúc giằng co, đầu  đập  tường, mắt  tối sầm , gần như ngất .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Cô đừng tưởng tên chó ch bên cạnh mày thật sự cứu  cô nhé?”
“Bây giờ ngoan ngoãn theo  về,  sẽ   cho bố cô  chuyện cô lén lút gặp gã đàn ông khác.”
Người trợ lý của thủ trưởng hít một  lạnh.
“Bác gái, bác đừng  lung tung, đây là chúng …”
Mẹ  lập tức ngắt lời: “Cậu cũng là do con nhỏ ch tiệt Lục Tình  tìm đến để lừa   ? Nó cho  bao nhiêu tiền để  phối hợp diễn trò thế ?”
“Thôi, đừng dài dòng nữa.”
Bà   định giơ tay về phía , nhưng  thủ trưởng giận dữ hất .
“ sẽ  để Lục Tình  theo bà.”
“Được thôi,  thì đưa tiền cho , nếu  hôm nay  sẽ ở lì đây  .”
Mẹ  ngang nhiên  xuống ghế của thủ trưởng, còn gác chân lên bàn  bên cạnh.
 dùng hết sức lực, cuối cùng cũng   một câu  chỉnh.
“Mẹ, đừng  loạn nữa…  ?”
“Con sẽ  theo .”
  xong,   kiệt sức,  thể  dậy nổi.
Ông bác sĩ thôn bước , mắng  một trận xối xả.
“Cô Lục,   dặn cô   nghỉ  giường một tuần  mà? Cô đang đùa giỡn với mạng sống của  đấy.”
Mẹ  nheo mắt, quan sát bác sĩ thôn,    .
“Lục Tình, mày cũng ghê gớm thật đấy! Cả  già thế  mà mày cũng  tha?”
Bác sĩ đỏ mặt, hỏi bà  đang  nhăng  cuội cái gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-dinh-cuc-pham/chuong-3.html.]
Người  phái     nữa,   sợ hãi tột độ,  dám ngẩng đầu  thủ trưởng.
“Thủ trưởng,    cả tên tuổi của ngài , nhưng bác sĩ Lục vẫn  chịu đến… Ông  còn bảo trợ lý Lục cứ chờ đấy, lát nữa xong việc sẽ đến xử lý cô .”
Thủ trưởng  giận: “Bác sĩ Lục cũng  giá quá nhỉ,  để  đích  đến mời ông  .”
Mẹ  chắn  mặt thủ trưởng: “Ông là cái thá gì mà dám tự ý  tìm chồng ? Lục Hải là bác sĩ riêng do thủ trưởng Trần chỉ định, ông là cái giống gì mà dám mạo danh thủ trưởng?”
“  gặp thủ trưởng , ông  trông chẳng giống ông chút nào, cẩn thận  dối nhiều quá vạ miệng đấy.”
Thủ trưởng cau mày, lấy giấy tờ tùy  trong túi áo , ném  mặt  .
“Không mù thì mở to mắt  mà  cho rõ.”
Mẹ  cầm lấy giấy tờ, liếc   xé nát.
“Diễn thì  diễn cho trọn vẹn chứ, loại  như ông  gặp nhiều , chắc ở nhà còn cả đống giấy tờ giả thế  nữa nhỉ?” Bà  nhếch mép, vẻ mặt khinh miệt.
Mẹ  còn định  thêm gì đó thì cửa   tiếng động.
“   , chuyện của con nhỏ ch tiệt đó đừng  tìm  nữa, các   hiểu tiếng  ?”
Lục Hải   của thủ trưởng khiêng , miệng  ngừng chửi rủa.
Ông    thấy    giường và bác sĩ  bên cạnh liền lao đến giật chăn của  .
“Cô diễn cũng tròn vai thật đấy, để lấy lòng thủ trưởng mà còn tìm  diễn cùng nữa chứ.”
Mẹ  thấy Lục Hải đến  càng thêm vênh váo, bà ấychống nạnh, ngẩng cao đầu.
“Ông xã, cuối cùng  cũng đến ! Lục Tình giỏi lắm, còn tìm  giả  cấp  của  nữa kìa.”
Lục Hải  theo hướng   chỉ.
“Bà điên  ? Nói linh tinh cái gì đấy? Ngài  là thủ trưởng thật,   diễn viên .”
Thủ trưởng  đó, vẻ mặt  tối sầm .
“Bác sĩ Lục, ông tự ý rời khỏi đội ngũ,  mời ông đến đây một chuyến cũng thật  dễ dàng gì.”
Lục Hải vội vàng quỳ xuống, kéo theo   cùng quỳ.
“Thủ trưởng,    là ngài gọi  đến, cứ tưởng con bé Lục Tình khùng điên   gây chuyện.”
Người lính  cạnh thủ trưởng nhỏ giọng nhắc nhở.
“Giấy tờ của thủ trưởng   vợ ông xé rách , bà  còn mắng thủ trưởng là đồ chó ch!”
Lục Hải  đầu ,    bằng ánh mắt như  khoét một lỗ   bà.
Mẹ  ngẩng đầu lên, sợ hãi, liên tục dập đầu xin .
“Thủ trưởng đại nhân,   cố ý,   mắt như mù, xin ngài rộng lượng bỏ qua cho chúng .”