Mẹ  bước   nhanh, cách đoàn  phía  gần năm mét.
Sắp về đến nhà, Lục Hải    chạy lao  trong nhà.
Mẹ  gào  ầm ĩ: "Vân Nhi ơi... Con c.h.ế.t thảm quá! Mẹ   với con!"
"Vân Nhi, con chắc   xa  nhỉ... Nếu   xa thì về thăm   con,    chuyện với con thêm chút nữa... Tình  con  ngắn ngủi quá."
 thầm  lạnh trong lòng, bà   lóc gượng gạo thế  rõ ràng là đang xác nhận xem Lục Vân   thoát .
Bà   chặn ở cửa phòng Lục Vân, "Bên trong mùi m.á.u tanh nồng nặc, thật sự    ."
Trong  những   cùng,   hít hà kỹ  đưa  nghi vấn.
"Bác gái, cháu là  mũi thính nhất trong đội, cháu chẳng ngửi thấy mùi m.á.u tanh nào cả..."
Lục Hải gạt   , cứ thế mở cửa phòng.
Chỉ thấy trong phòng chăn màn  gấp gọn gàng ngăn nắp, giống như  mới  dọn dẹp xong.
Lục Hải  dám tin, dụi dụi mắt: "Người ?"
"Vân Nhi  ?"
Lục Hải  đến  mặt bà đỡ, túm cổ áo bà , gằn giọng hỏi.
"... Lục Vân, cô ..."
Bà đỡ ấp a ấp úng, sợ đến mức   tròn câu.
Thủ trưởng bảo Lục Hải bình tĩnh, nhưng ông  như phát điên, tiếp tục  loạn.
Ông     hỏi  : "Lục Vân rốt cuộc   ?"
Mẹ   dám ngẩng đầu, cả  run rẩy.
Rõ ràng là trời lạnh giá, nhưng trán bà   lấm tấm mồ hôi, môi mím chặt, hai tay  lưng cứ vò    ngừng.
Thủ trưởng rõ ràng   chút mất kiên nhẫn, ông  lãng phí quá nhiều thời gian  chuyện .
"Lục Hải, đến cả  mà  cũng dám lừa ?"
"Hôm nay   năm  bảy lượt đến mời ,   con gái út đang chờ sinh  thể rời , đến tính mạng con gái lớn cũng mặc kệ. Bây giờ   đến , đứa con gái út c.h.ế.t vì khó sinh của   ?"
08
Lục Hải vội vàng cúi đầu xin   , nhưng chính ông  cũng đang mơ hồ chẳng hiểu gì.
Ông  chỉ  thể  ngừng gặng hỏi  .
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Lục Vân rốt cuộc   ? Có  nó  c.h.ế.t ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-dinh-cuc-pham/chuong-6.html.]
Mẹ  mặt cắt  còn giọt máu,  lẽ  đấu tranh tư tưởng  lâu.
"Lục Vân... nó  chết... Nó cùng thằng nhóc nhà họ Trịnh... bỏ trốn ."
Nghe câu trả lời , Lục Hải tức đến ôm ngực, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.
 cố tình kêu lên: "Trời ơi! Tiền trong tủ  lấy  hết !"
 cố tình kêu lên thất thanh để thu hút sự chú ý của  .
Vì   yêu là con bạc, kiếp  Lục Vân  cuỗm sạch tiền tiết kiệm của cả nhà  bỏ trốn.
Lục Hải liên tục đập  trán , loạng choạng bước tới.
"Thằng nhóc nhà họ Trịnh    ,  hai  con bà cứ   hả?" Lục Hải ném cái hộp đang cầm xuống đất.
"Hôm nay nhất định  tìm nó về! Lục Vân rốt cuộc   ? Đồ đàn bà ngu xuẩn ,  bà dám lừa cả Thủ trưởng?"
Mẹ  quỳ sụp xuống đất, níu lấy tay áo Thủ trưởng: "Đều là  của ,  liên quan đến Lục Hải chồng , là   lừa  ."
Thủ trưởng hất tay bà  , chán ghét liếc  hai  họ.
"Lục Hải, từ hôm nay   còn là y sĩ tháp tùng nữa. Chỗ của   chứa chấp  ,   tự tìm đường khác ."
Thủ trưởng thẳng thừng  lệnh,  bên cạnh cũng ghi chép , vì  khi về đơn vị sẽ   thông báo điều chuyển công tác.
Lục Hải hối hận đến mức vò đầu bứt tai, mấy sợi tóc cũng  vò rụng xuống.
"Thủ trưởng,  thật sự sai , cầu xin ngài đừng cách chức ."
Thủ trưởng  đầu   một cái, "Vậy  xem ý của trợ lý Lục. Cô   cứu , quyết định của cô  cũng là ý của ."
Lục Hải  tới túm lấy tay áo , ánh mắt hung dữ.
"Lục Tình, mày là con gái tao, chẳng lẽ còn  tao  cầu xin mày, đúng là đảo lộn trời đất mà!"
Chết đến nơi  mà vẫn còn đe dọa .
"Mày mau  với Thủ trưởng, bảo ông  giơ cao đánh khẽ ."
Thủ trưởng giao quyền lựa chọn cho , nghĩa là    nhiều  gian để hành động.
Mẹ  cũng bước tới, giọng điệu  dịu  một chút so với .
"Con gái, chúng  là  một nhà. Bố con  thì chẳng  con cũng  ?"
Tiếng  của đứa bé kiếp    ngừng vang vọng bên tai,  trái tim  nhói đau.
 đau đớn ôm ngực, cố gắng bình tĩnh .
"Thủ trưởng, bố con cũng  từng  tuổi , quả thực  còn phù hợp để  y sĩ tháp tùng nữa ạ."