Gia Đình Hạ Hạ Và Tiểu Sâm - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-16 06:46:14
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc họp phụ xoay quanh những chủ đề quen thuộc, cũ rích.

Sau khi kết thúc, giáo viên gọi lại, bảo quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe tâm lý của con.

Ý trong lời nói đều nói Hoắc Minh Sâm quái gở, hòa đồng với các bạn.

Những phụ cũng nhìn với ánh mắt khác thường.

cố ý quan sát, phát hiện những bạn học thèm chào hỏi, thậm chí còn tránh cậu bé.

Làm Tiểu Bá Vương ở trong nhà thì thôi, vậy mà lại có bạn bè trong trường?

vỗ trán cười khỗ, hỏi cậu bé: "Nghe cô giáo nói con thích chơi với những bạn nhỏ khác?"

Hoắc Minh Sâm mím môi, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

"Bọn họ rất ngây thơ, có chủ đề nói chuyện."

: "..."

Đúng là con của tổng ̀i bá đạo cũng là tổng ̀i bá đạo.

Trong lúc mua kem, đứa nhỏ này đã gây chuyện với người khác.

Một đứa bé mập mạp dẫn người chặn cậu bé lại.

"Này đứa con hoang, người phụ nữ đến họp phụ cho mày hôm nay là mẹ kế của mày à?"

Hoắc Minh Sâm: "Liên quan gì đến cậu?"

Cậu bé muốn , cậu nhóc mập mạp dựa vào sức mạnh và đẩy ngã cậu bé.

lạnh lùng qua, đỡ Hoắc Minh Sâm lên, nhét ly kem vào tay thằng bé.

"Nhóc mập, gọi ai là con hoang đó?"

Nhóc mập lùi lại một bước, rõ ̀ng sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói.

"Cậu biết mẹ mình là ai, phải con hoang chứ!"

Hoắc Minh Sâm siết chặt nắm đấm, tức giận đến mức đỏ mắt.

Cơn giận của cũng bùng lên.

" là mẹ thằng bé, cháu có ý kiến gì?"

Nhóc mập bị dọa co rụt lại.

"Cô gạt người, dì của cháu nói cô vì tiền mới làm mẹ kế của Hoắc Minh Sâm!"

Thảo nào một đứa bé mở miệng liên tục nói con hoang, thì có người dạy dỗ như thế.

nhíu mày: "Mẹ kế thì , con nhà chúng đáng yêu như vậy, có người giành làm mẹ thằng bé đó. Còn cháu xấu như thế, thảo nào bố mẹ thích cháu, ngay cả họp phụ cũng chỉ cho bảo mẫu đến."

Nhóc mập ngây ngẩn cả người.

nhân lúc này đẩy Hoắc Minh Sâm : "Mau, đánh trả !"

Hoắc Minh Sâm ngơ ngác, đó hoàn hồn lại, giống như người máy theo lạnh, xông lên đẩy nhóc mập một cái.

Nhóc mập ngã xuống đất, mờ mịt mấy giây đột nhiên khóc to.

"Cậu dám đánh , phải nói cho ba mẹ biết!"

hừ lạnh nói: "Cháu nghĩ rằng sẽ nói với ba mẹ cháu à?"

kéo Hoắc Minh Sâm đến phòng làm việc của hiệu trưởng.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, ông ấy cũng bị dọa sợ. 

Ông ấy nhanh chóng gọi bố mẹ của nhóc mập đến xin lỗi.

Dù Hoắc Ngữ đã quyên tặng một tòa nhà cho trường mẫu giáo này.

Nhóc mập bị ba mình ép buộc xin lỗi.

Thằng bé rưng rưng nước mắt, ngang ngược như trước nữa: "Xin, xin lỗi."

hỏi Hoắc Minh Sâm: "Con có chấp nhận lời xin lỗi ? Không chấp nhận cũng ."

Lúc này, cậu bé nhìn vào mắt như bị bỏng, vội cúi đầu xuống, rầu rĩ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-dinh-ha-ha-va-tieu-sam/chuong-2.html.]

Chuyện này cứ trôi qua như thế.

Đi khỏi cổng trường, mới chú ý thấy Hoắc Minh Sâm vẫn nắm tay , từng chút một liếm viên kem bị tan quá nửa trong cốc.

"Không ăn được thì vứt , để mua cái khác."

Hoắc Minh Sâm ngẩng đầu : "Dì nói thể lãng phí thức ăn."

Bây giờ cậu bé rất ngoan.

sờ lên đầu cậu bé nhưng cậu bé phản kháng, chỉ cúi đầu thấp hơn.

*

Hoắc Minh Sâm muốn để cho ba mình lo lắng nên ngoéo tay bảo giữ bí mật.

Giữ bí mật thì giữ bí mật, nhưng trường mầm non này thể học nữa.

Bạn học cô lập, giáo viên lại vờ biết, chắc chắn đây phải lần đầu tiên nhóc mập bắt nạt cậu bé.

Hoàn cảnh như ảnh hưởng xấu đến chuyện trưởng thành khỏe mạnh của trẻ con.

Tốt nhất là nên chọc trường tốt cho thằng bé.

Không bao lâu , tìm được một trường mầm non chú trọng thực hành.

Buổi sáng phân công bọn trẻ rửa rau, cắt thức ăn, nấu cơm, rửa chén.

Buổi chiều dẫn bọn trẻ trồng rau, gánh nước, hái rau, cho gà ăn.

Cứ như , Hoắc Minh Sâm nhanh chóng chuyển trường.

Cho dù thằng bé cô độc, hướng nội thì cũng phải học làm việc tập thể, cần lo chuyện ai nói chuyện với mình.

Giáo viên và phụ đều hòa đồng.

Ban đầu, Hoắc Minh Sâm chịu, nhưng khi được giáo viên khen thì vô cùng vui vẻ.

Mỗi ngày về nhà đều phấn khởi.

Gần đây, phát hiện cậu bé suy sụp, tâm sự nặng nề, hỏi cũng hỏi.

Sau khi kể chuyện xong, nhân lúc cậu bé buồn ngủ, tâm lý đề phòng hạ xuống mới hỏi: "Con hòa hợp được với bạn cùng lớp à?"

Sắc mặt Hoắc Minh Sâm ủ rũ, khóe miệng cụp xuống.

"Bạn ngồi cùng bàn của con nói con biết làm gì cả, muốn chung nhóm với con."

suy nghĩ một phen.

Bạn ngồi cùng bàn của cậu bé là một bé gái rất đáng yêu, ngày đầu tiên học đã vỗ ngực bảo yên tâm, nhất ̣nh sẽ chăm sóc bạn học mới thật tốt.

Giống như bà cụ non khiến người nhịn được cười.

Xem nhóc con này rất thích cô bé.

mím môi nhịn cười, khẽ ho một tiếng an ủi: "Vậy con có muốn biểu hiện tốt cho bạn đó  xem, chứng minh đứa nhỏ nhà chúng chịu khó nhất !"

"Nếu con cố gắng được làm lớp trưởng thì bạn ấy sẽ đổi cách nhìn về con."

Ánh mắt Hoắc Minh Sâm bừng sáng, mạnh mẽ một tiếng.

"Cảm ơn dì, Hạ Hạ!"

kinh ngạc, nhóc con này gọi xong lại ngượng ngùng.

Cậu bé nuốt nước bọt, căng thẳng nắm chặt chăn nhỏ.

"Có thể gọi dì như vậy ?"

Trong lòng mềm nhũn.

"Đương nhiên là được rồi."

Hoắc Minh Sâm thẹn thùng chui vào chăn, giọng nói vô cùng kích động.

"Ha ha, Hạ Hạ ngủ ngon!"

"Tiểu Sâm ngủ ngon."

 

Loading...