với con:
“Bố con và dì Vương là vợ chồng hợp pháp. Con từng bảo — trong hôn nhân, yêu mới là thứ ba, ? Mẹ chẳng còn tư cách xen .”
Nó sững , chợt nhớ chuyện gì, mắt sáng lên:
“À đúng , ! Bữa con thấy lái Maybach, dì Vương với ba cãi , bảo là ba lén mua xe cho , đúng ?”
bật khẩy:
“Bố con mà mua xe cho ? Con đúng là đ.á.n.h giá cao quá .”
thêm:
“Con nên về việc cho đàng hoàng . Đừng mưu mẹo, đừng nịnh nọt, cuối cùng chỉ tự chuốc nhục. Tự cố gắng, còn hơn sống dựa dẫm như bây giờ.”
Hy vọng nó vài phần.
Cuối cùng, đơn kiện nộp cũng tòa thụ lý — giấy triệu tập, chính thức mở phiên.
Khi Vệ Quân Diêu và Vương Thục Hoa nhận giấy gọi, chắc họ sững sờ lắm.
Vừa đến tòa, Vệ Quân Diêu gầm lên:
“Trương Vân Phàm, em điên ?!”
Vương Thục Hoa thì bộ đáng thương:
“Vân Phàm, chị gì thế? Nếu chị còn hận chuyện đăng ký kết hôn, thể ly dị, trả lão Vệ cho chị. Chị thế là ?”
nhạt:
“ chẳng cần . Một quả dưa già, chị thích thì giữ lấy. chỉ đòi công bằng thôi.”
Dù và Vệ Quân Diêu ly hôn — giả thật, bây giờ đều thành thật.
đến hai tháng khi ly hôn, ông đăng ký kết hôn với Vương Thục Hoa.
Rồi sống với mười năm, danh nghĩa vợ chồng.
nộp cả bản ghi âm cuộc chuyện giữa và Vương Thục Hoa.
Phiên tòa sơ thẩm kết thúc, Vệ Quân Diêu kết tội “trọng hôn”, lãnh án 7 năm tù.
Còn Vương Thục Hoa, vì dính thêm tội tham ô, cũng đồng nghiệp tố cáo, nhận án 5 năm.
Con trai , Vệ Ngôn, mất hết thể diện, nghỉ việc, xin bác sĩ hỗ trợ ở Tây Tạng.
Trước khi thi hành án, Vệ Quân Diêu gặp , đồng ý.
Nơi gặp là hội trường nơi chúng từng tổ chức lễ cưới.
Ông ngẩng trần nhà, như chìm trong hồi ức.
“Vân Phàm, em còn nhớ ? Khi đó lễ cưới giản đơn, chỉ cha hai bên chứng.”
nhớ chứ.
Lúc ông mới , lương một tháng vài chục tệ.
Cha thương, bảo cưới đơn giản, dành tiền mà sống.
Còn dặn nhún nhường, chăm lo cho chồng con.
Bao năm qua, đúng như lời dặn.
Còn ông — là thất hứa.
Ông khẽ , như độc thoại:
“Anh từng , dù nghèo giàu, cũng sẽ bỏ em.”
im lặng.
Giờ mấy lời , còn ý nghĩa gì?
Chúng chỉ là — quen lúc khốn khó, chia ly khi thành danh mà thôi.
“Vân Phàm, thật sự kính trọng em. Có lẽ ban đầu chỉ là đồng cam cộng khổ, lâu dần mới thành tình cảm.”
cắt ngang:
“Nếu tình cảm, cuối cùng vẫn chọn Vương Thục Hoa?”
Ông trầm ngâm lâu :
“Có lẽ là... cam lòng. Con mà, luôn con đường bỏ lỡ.”
Loại như thế — luôn sẵn lý do cho tội của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-ly-hon-mua-nha-khong-ngo-chong-ket-hon-that-cung-nguoi-khac/6.html.]
chẳng buồn thêm, viện cớ việc rời .
Vệ Quân Diêu bắt giam, thái độ bình thản, chẳng hề phản kháng.
Còn Vương Thục Hoa thì may như .
Sau khi phán quyết, cô tức giận đến phát hoảng, trượt chân ngã từ cầu thang tòa án xuống.
Ban đầu chỉ là chấn thương nhẹ, nhưng phẫu thuật sọ não, y tá sơ suất khiến cháo sặc khí quản.
Cô thở máy, tuy giữ mạng, nhưng hôn mê mãi tỉnh.
Vương Thục Hoa — cả đời kiêu ngạo vì sắc , cuối cùng trở thành kẻ sống thực vật, đại tiểu tiện tự lo, sống còn chút phẩm giá.
Sau đó, Vệ Ngôn đến trại giam vài để thăm cha, kể với — ông già trông thấy.
Trong tù, đủ hạng , nếu bắt nạt, chúng cũng chẳng gì .
Còn Vương Thục Hoa, vẫn im như cũ.
Xác nhận thể tỉnh , gia đình chuyển cô đến viện dưỡng lão.
nên chia sẻ nỗi buồn với ai, chỉ tự sắp xếp cuộc đời .
thường hẹn vài chị bạn cùng du lịch khắp nơi.
Danh sơn đại xuyên của đất nước, phong cảnh bốn phương — những nơi tuổi trẻ từng đến, giờ đều qua.
Khi còn áp lực, con thật sự sẽ già nhanh như .
ăn ngon, ngủ yên, chẳng còn điều gì khiến phiền muộn.
Sức khỏe , tinh thần thoải mái, mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng.
Trước đây, chỉ quanh quẩn trong nhà, bên bếp, bên chồng, bên con, hề nghĩ thế giới ngoài rộng lớn đến thế.
Giờ nhờ các nền tảng mạng, bắt đầu chia sẻ cuộc sống ly hôn.
Không ngờ, dần dần theo dõi, thậm chí coi là “ truyền cảm hứng.”
Dù còn dạy lớp cho thanh thiếu niên, nhưng mỗi khi rảnh, mở lớp cho lớn tuổi.
Dạy các bà các cô học chữ, để khi ngoài khinh thường.
Đôi khi nhớ quá khứ, vẫn thấy đau.
dù , cuộc sống của đang lên từng ngày.
Bảy năm , khi gặp Vệ Quân Diêu, ông trở nên trầm lặng, chẳng còn dáng vẻ của từng dí dỏm khiến đám sinh viên mê mẩn.
Thời gian trôi , thứ đổi.
Không kết cục hảo, nhưng là kết thúc nhất cho tất cả.
Ông hỏi :
“Vân Phàm, những năm qua, em sống chứ?”
Tốt , còn quan trọng gì ?
Ông chỉ hỏi để tự dằn vặt mà thôi.
Vệ Quân Diêu cũng đến thăm Vương Thục Hoa.
Cô vẫn bất động giường, chút tri giác.
Mông lở loét hai vết lớn, lộ cả xương ngoài.
Vệ Quân Diêu thấy cô đáng thương.
Liền lấy một phần tiền tiết kiệm của , chuyển cô đến viện dưỡng lão cao cấp hơn.
Ông hỏi : “Em tha thứ cho ?”
: “Không.”
Bởi vì, tha thứ , giờ đây còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Quãng đời còn của , nên là sống hết phía , còn vì quá khứ mà dừng nữa.
( kết thúc)