Ta lạnh lùng lướt mắt qua , còn  kịp  gì, thì  thấy từ xa  một  bước xuống từ xe ngựa. 
 
Một thiếu nữ khoác lụa là gấm vóc, mỗi bước  đều  trâm châu cài  tóc khẽ rung động. 
 
Chính là vị   thứ xuất của . 
 
Vừa  thấy , nàng   sợ hãi  yên, ánh mắt rụt rè dán chặt  Lục Hàm Thanh, yếu ớt cất tiếng gọi: 
 
“Lục lang, …” 
 
Nàng sinh  vẻ yếu đuối, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, như thể chỉ sợ Lục Hàm Thanh sẽ  đổi ý định. 
 
Ngay khoảnh khắc thấy  đến, Lục Hàm Thanh gần như vô thức buông cổ tay  . 
 
Trong lòng   lạnh lẽo  buốt giá, hốc mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng  kìm nén  mà thốt lên: 
 
“Đừng giả bộ đáng thương nữa, thật khiến   buồn nôn!” 
 
Dù đau lòng  ấm ức đến , giờ đây, tất cả cảm xúc  đều hóa thành một sự bình thản tựa như cái chết. 
 
Đối diện ánh mắt lạnh lùng sắc bén của ,  hiểu vì  Lục Hàm Thanh   chút chột , nhưng  nhanh,  liền nổi giận, nét mặt trầm xuống: 
 
“Nàng quả nhiên đúng như lời A Doanh , kiêu ngạo, hống hách. Ở Kinh thành, nàng  thể ở  nữa, cần  mài mòn khí chất  của nàng!” 
 
Đột nhiên. 
 
Một tiếng “chát” vang lên giòn tan,  kinh động cả những chú chim đang đậu trong rừng. 
 
Thị vệ  bên cạnh chứng kiến tình hình, vội xông tới, tung một cước đá mạnh  ngã xuống,  quất thẳng một roi lên  ,  phun nước bọt  mắng chửi: 
 
“Tiện nhân, ngươi dám  tay với tiểu công gia ?” 
 
Roi vung từng nhát, từng nhát  , đau đớn đến mức khiến   cau mày. 
 
Lục Hàm Thanh thoáng bừng tỉnh từ cú tát, lập tức ngăn tên thị vệ : 
 
“Dừng tay, ai cho phép ngươi đánh nàng!” 
 
Thị vệ lúng túng, vẫn mang vẻ phẫn nộ bất bình: 
 
“Tiểu công gia, nàng   phép tắc, dám  tay với ngài ——” 
 
Lục Hàm Thanh phất tay,  hiệu cho  lui xuống,  đó từ  cao  xuống , : 
 
“Gia Nguyệt, tính khí của nàng vẫn lớn như . Ta  so đo với nàng, ba tháng ,  tự  sẽ đến đón nàng!” 
 
Nói xong,   để  kịp phản ứng,   bước về phía Thẩm Doanh. 
 
Khoảng cách mấy bước, Thẩm Doanh từ xa  về phía , trong mắt nàng là vẻ thương hại, một chút chột  né tránh, và cả sự đắc ý sâu kín. 
 
Cùng với Lục Hàm Thanh, nàng bước lên xe ngựa, chậm rãi rời . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-nguyet/phan-2.html.]
 
Ta  bệt xuống đất, cảm xúc vẫn  thể nguôi ngoai. 
 
03
 
Ta và Lục Hàm Thanh  thể xem là thanh mai trúc mã.
 
Hắn tính tình lạnh nhạt, chẳng để tâm đến nhiều chuyện, nhưng  đặc biệt  với . 
 
Ta tính tình kiêu ngạo,  kén chọn. Hắn luôn tìm những thứ  nhất mang đến  mặt , chỉ dành riêng cho , các tỷ  khác     phần. 
 
Khi , cách  một  cách, ánh mắt thiếu niên  về phía , chân thành, trong trẻo, trong mắt  chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của . 
 
Chỉ cần   đầu   một cái, khóe môi  liền cong lên, ý  tràn đầy nơi khóe mắt, chân mày. 
 
Lúc định  với . 
 
Thẩm gia khi  như mặt trời ban trưa, còn nhà họ Lục thì  thưa kẻ thớt, chỉ còn  tước vị cha truyền con nối. 
 
   quan tâm đến những điều . 
 
Vừa  tỷ ruột của  nhập cung, tỷ  là  thương yêu Lục Hàm Thanh nhất. 
 
Tỷ  chịu khổ trong chốn cung đình, còn Lục Hàm Thanh thì lo lắng ở bên ngoài. 
 
May mắn , trong chốn thâm cung , ở Thái Y Viện,   ít  của Thẩm gia. 
 
Nhờ  mối hôn sự , Thẩm gia trải thảm đỏ cho tỷ  trở thành sủng phi, nhà họ Lục cũng nhờ đó mà thăng tiến  ngừng. 
 
Ban đầu, vốn là hai nhà kết , liên kết thành một khối để đối phó với kẻ ngoài. 
 
 chẳng ngờ, chiếc boomerang  cuối cùng   về đ.â.m thẳng   Thẩm gia! 
 
04
 
Con đường lưu đày  hề dễ . 
 
Chỉ cần bước chậm một chút, sẽ  roi quất ngay lập tức. 
 
Trên đường,  ít ánh mắt đầy tà ý hướng về phía . 
 
Có lẽ chẳng  việc gì khiến   thoải mái hơn việc sỉ nhục một tiểu thư danh giá của thế gia khi sa cơ thất thế. 
 
Nhũ mẫu luôn bảo vệ bên cạnh , sợ rằng  sẽ gặp chuyện  may. 
 
Dù là ban đêm, bà cũng ôm chặt lấy , ánh mắt sắc bén quét qua những kẻ đang  ý đồ  xa. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Có lẽ vì thái độ hôm  của Lục Hàm Thanh, hoặc cũng  thể là vì lý do nào khác. 
 
Đám thị vệ  để bọn chúng ngang nhiên  điều xằng bậy với chúng . 
 
Cứ như thế, những ngày yên  trôi qua.