16.
Trong phòng chứa đồ,  tìm  chai rượu nho hai đứa từng ủ từ năm ngoái,  nắp còn dán tờ giấy   tay: “Lão Khang, ba năm , tháng Bảy mới  mở.” Lúc  dòng ,      ung thư. Viết là vì  hiểu, nếu  ghi rõ,  sẽ chẳng nhớ nổi những chuyện nhỏ như .
 
Khi dọn dẹp thư phòng,  phát hiện mảnh giấy  ép  kính mặt bàn:
“Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tế thương hải.”
Là   cho ,  đó  gặp trục trặc ở một dự án, cả nhóm xoay như chong chóng,  chẳng giúp  gì, chỉ  thể nấu ba bữa cơm, pha nước ấm đúng nhiệt độ lúc nửa đêm, và lén lút nhét  sách mấy câu động viên.
 
Trong tủ lạnh, bát chè sen đậu đỏ  nấu vẫn  yên lặng ở đó. Anh  thích vị đắng,  nếu  bỏ tâm sen thì  ăn.  , dụ dỗ:
“Được, ,   bỏ tâm sen cho   mới nấu,  ?”
Thực  khi    , sẽ chẳng  “ ” nữa.
 
Giờ    bàn ăn, chậm rãi mở nút chai rượu  từng “niêm phong” cho ,   nhấp từng ngụm rượu  đủ độ,  ăn hết bát chè . Mười lăm phút ,  lao  nhà vệ sinh nôn đến trời đất  cuồng. …Cũng  thôi, đồ đó để trong tủ lạnh  hơn nửa tháng  còn gì.
 
Anh vốn  uống rượu, từng  cồn sẽ ảnh hưởng đến tư duy.  cuối cùng,  vẫn uống cạn. Tửu lượng của  rõ ràng  , ôm chặt lấy chai rượu như cố đọ với chính , đến nỗi  bắt đầu nghi ngờ   nhớ sai, rượu  hình như  lên men quá mức . Anh   nhà vệ sinh nôn thêm  nữa.
 
Tiếng động lớn vang lên trong phòng tắm. Anh ngã nhào xuống bồn rửa mặt, nước từ vòi ào ào đổ xuống tai đỏ ửng của . Anh ngẩng đầu,   trong gương  đột nhiên, chẳng báo  gì, vung tay đ.ấ.m thẳng  gương.
Lão Khang, nhà khoa học lớn, cũng  lực tay  trò.
 
Gương vỡ toác. Máu từ bàn tay  chảy xuống theo vết nứt,   hình ảnh méo mó trong gương, uể oải đến mức tuyệt vọng. Hiếm khi  thấy  thế —một Khang Bạch Lưu mất kiểm soát. Dù  từng  đủ cách khi còn sống,  cũng  từng  phản ứng cảm xúc nào rõ ràng—dù là giận dữ  yêu thương. Nực  thật,  vợ chồng mấy chục năm, hóa    từng thực sự biểu lộ tình cảm với .
 
Khi m.á.u ngừng chảy,  lảo đảo bước  khỏi nhà tắm, kéo một chiếc ghế đến  tủ quần áo trong phòng ngủ. Anh loạng choạng trèo lên, với tay tới tầng  cùng, nơi cất chăn đệm dùng cho mùa đông.    lạnh, chỉ  gió thôi cũng run rẩy. Khi còn trẻ,    nũng với , từ ngoài lạnh bước  là dang tay:
“Lạnh quá, ôm em .”
Anh gạt phắt: “Mua cái chăn .”
 
Về   thật sự mua một cái, chẳng cần  ôm nữa. Phải ,   bắt đầu  còn quá nhiệt tình từ khi nào nhỉ? Không nhớ nữa.
 
Chiếc chăn  vẫn còn kẹp trong tủ. Mỗi mùa đông  đều đắp. Anh đang tìm cái đó. Vừa kéo  một góc,  trượt chân, cả  ngã mạnh xuống đất cùng với cái chăn. Tiếng động lớn vang lên, nhưng  chẳng  phản ứng gì, chỉ siết chặt tấm chăn —cứ như đó là thứ duy nhất  còn .
 
Anh  thể  dậy , đành từ từ bò đến ghế sofa, cuộn  trong chiếc chăn đó. Say rượu chắc  phát hết, ba ngày  ngủ, ăn gì cũng ói hết. Anh nhắm mắt . Một   từng  cảm thấy lạnh, giờ  quấn chăn chặt đến thế. Cái ôm khư khư  như thể…  đang lưu luyến.
—Lưu luyến đồ của  ư?   từng nghĩ  sẽ như .
 
Anh cố với lấy điện thoại, bấm gọi một  quen thuộc.
Là lão Triệu.
“Lão Khang ,   …” Bên  hình như  lường .
“Bà Lâm  là  .”
“Người c.h.ế.t  thể sống ,  đừng nghĩ quẩn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-nhu-dung-gap-nhau-tu-dau/chuong-8.html.]
 
“Triệu.”
Anh cắt ngang lời. Trong màn đêm yên tĩnh,  ngẩng đầu  trần nhà—nơi chẳng bao giờ còn sáng đèn nữa. Anh hỏi qua điện thoại, bằng giọng nghẹn :
“Triệu …”
“…Cô   … ghét   ?”
 
… c.h.ế.t , rõ ràng   từng rơi một giọt nước mắt.
Vậy giờ vì …
 
Lại ôm đồ của .
Mà  thành thế ?
 
17.
Khang Bạch Lưu và Xuyên Xuyên vì việc phân chia di vật của  mà đánh , đánh đến mức   viện. Vài  , bạn bè  thiết đều đến cả. Xuyên Xuyên   kéo , gào  mặt :
“Ba dựa  cái gì giữ đồ của  ?!”
“Từ nhỏ đến lớn, ba từng chăm sóc  ?”
“Ba từng  tròn trách nhiệm  cha ?!”
“Chỉ vì ba     phiền, chỉ vì ba là nhà khoa học lớn— , ba cống hiến cho nhân loại.”
“Ba  lý tưởng, ba vĩ đại…”
 
“Thì ?   quan trọng,   quan trọng, giờ  mất …”
“Ba dựa   còn  cướp đồ của  từ tay ?!”
 
Khang Bạch Lưu  lão Triệu giữ chặt , cuối cùng    lời nào. Anh chỉ giơ tay lau m.á.u nơi khóe môi. Vài ngày ngắn ngủi,   gầy rộc  hẳn, gió hè lộng qua hành lang bệnh viện, con trai giận dữ chửi mắng  lưng, lão Triệu khẽ vỗ vai :
 
“Thôi nào, thôi nào.”
“Chuyện đến nước  , lão Khang,  còn trách ai  nữa?”
 
Một câu trung lập,  nặng  nhẹ.
Khang Bạch Lưu ho khan hai tiếng, khẽ  một câu  nhẹ, nhẹ đến mức  gió mùa hè cuốn mất:
 
“  từng nghĩ đến…”
 
Hành lang bệnh viện kéo dài vô tận,  chắc chắn  — đang lơ lửng ngay  mặt .
Anh siết ngực, như thể chẳng hiểu vì  nơi đó  đau đến thế.
“…  từng nghĩ sẽ mất cô .”