Cô chợt nhớ cảnh tượng năm chín tuổi, thường xuyên gặp ác mộng, trong mơ mơ hồ thấy giọng của Lục Hành: “Anh sẽ em thương.”
Khi tỉnh dậy giường trống , cô nghĩ đó chỉ là mơ, nhưng lúc mới phát hiện… hẳn .
Lục Hành sẽ cô thương, cô vẫn luôn tin chắc điều đó. Anh một khao khát m.á.u khác thường, đây đối đầu bao nhiêu năm, cũng từng cô thương chút nào.
Thậm chí, khi Lục Dật định tay tàn nhẫn với cô, đều kịp thời mặt để đưa cô .
Lần Lục Dật lôi đua xe, suýt chút nữa rơi xuống vực, chính là Lục Hành dẫn đến, kéo chiếc xe lên.
Lần Lục Dật kéo nhảy sông, chính là Lục Hành nửa đường xông đến trực tiếp vác cô .
Ác mộng nuốt chửng nhiều ký ức của cô, nỗi sợ hãi khiến cô bỏ qua những chân tình mà Lục Hành dành cho cô suốt những năm đó.
Nước mắt nóng hổi lăn dài má Mộng An Nhiên, nhỏ xuống mu bàn tay Lục Hành.
Anh giật , thể tin cúi đầu đôi mắt đỏ ngầu của em gái, đàn ông vốn dĩ điềm tĩnh như chó già thoáng hiện vẻ lúng túng.
“Đau lắm ?”
Mộng An Nhiên khẽ “ừ” một tiếng, nước mắt tuôn như mưa, “Đau lắm.”
40. Lục Hành lập tức rút mũi d.a.o khỏi cổ cô, vết cắt nhỏ rỉ từng tia m.á.u tanh ngọt, gần như thể kiềm chế một loại xung động nào đó trong cơ thể.
“Vết thương nhỏ thế cũng kêu đau, em yếu ớt đấy.” Anh kiên quyết , giọng điệu cố ý giả vờ lạnh lùng.
“Em…” Mộng An Nhiên định gì đó, bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận xôn xao, giây tiếp theo cánh cửa đẩy mạnh .
Mộng An Nhiên thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Lục Dật đông cứng ở cửa, mái tóc bạc trắng ánh lên vẻ lạnh lẽo đèn khiến cô như rơi hầm băng.
Mọi thấy cảnh tượng , ai nấy đều hít một khí lạnh – Lục Hành đang kẹp Mộng An Nhiên, cả hai đều dính đầy máu, chân còn một con ch.ó sói tắt thở.
Toàn bộ gian tràn ngập mùi m.á.u tanh, mười mấy con ch.ó co rúm trong góc, run rẩy , dường như đều dọa nhẹ.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“An Tiểu Nhiên!” Tim Tần Mộc thắt tận cổ họng, mặt tái mét, nhưng dám manh động, sợ Lục Hành sẽ tổn thương An Tiểu Nhiên.
Trong mắt Lục Hành lóe lên ánh sáng bệnh hoạn, ném con d.a.o găm xuống, cúi đầu dùng ngón tay lau vết m.á.u rỉ từ vết thương cổ Mộng An Nhiên.
Anh thì thầm: “Em gái, ít nhất, hãy lời tạm biệt với .”
Tạm biệt, nghĩa là sẽ còn gặp nữa.
Nước mắt chực trào trong hốc mắt Mộng An Nhiên, cô siết chặt váy, cắn răng lên tiếng.
“Thật vô tình.” Lục Hành khẽ một tiếng, ánh mắt hiếm hoi dịu dàng che giấu trong tư thế cúi đầu.
Thấy ném dao, còn nguy hiểm, Tần Mộc nhanh chóng bước lên, một tay kéo Mộng An Nhiên lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-danh-sap-ca-gioi-kinh-do/chuong-403.html.]
“Em ? Không thương nặng chứ?” Tần Mộc từ xuống đánh giá cô một lượt, đó ngón cái nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt nơi khóe mi cô.
An Tiểu Nhiên… .
Đây dường như là đầu tiên cô rơi lệ kể từ năm chín tuổi.
Mộng An Nhiên lắc đầu, cơn đau thắt nghẹn cổ họng khiến cô nên lời.
Cô khó khăn thở dốc, đột nhiên hai mắt trắng dã, ngất trong vòng tay Tần Mộc.
Thế giới chìm một màn đêm đen kịt, một điểm trắng dần mở rộng thành một luồng sáng trắng, hiện bóng dáng An Nhiên chín tuổi.
Cô vượt qua mười bốn năm để đến, chỉ để với cô: “Em luôn sai .”
“Lục đại thiếu gia điên ? Dám tay với Tổng giám đốc Mộng!”
“Đây là điên… rõ ràng là quái vật!”
“Người nhà họ Lục đều bình thường! Nên tống viện tâm thần hết!”
Đoạn Kính Dao lặng ở cửa, Mộng An Nhiên bất tỉnh trong vòng tay Tần Mộc, đó đưa mắt về phía Lục Hành, ánh mắt ẩn chứa đủ loại cảm xúc phức tạp như khó hiểu, oán hận.
41. Cuối cùng kiềm chế xung động truy hỏi cặn kẽ, trong tiếng lên án của , bước về phía Lục Hành.
Những tiếng ồn ào dần lắng xuống.
“Đại ca, …” Môi Đoạn Kính Dao mấp máy, nhưng trong tình cảnh nên gì.
Thần sắc Lục Hành vẫn điềm tĩnh và lạnh nhạt, như thể đang ở tâm điểm của dư luận lúc , “Sắp xếp trực thăng, đưa nước ngoài.”
“Bây giờ ?” Đoạn Kính Dao ngạc nhiên.
“Ngay lập tức.” Giọng Lục Hành cho phép nghi ngờ.
Đoạn Kính Dao nghiến răng, “Được, sẽ liên hệ phi công, nửa tiếng nữa sẽ đến sân thượng đón .”
“Ừm.” Lục Hành thêm gì nữa, khi rời khỏi phòng nghỉ, sâu về phía Mộng An Nhiên một cái.
Đừng bao giờ gặp nữa, em gái.
--- Chương 266 ---
chỉ cần cô bình an vô sự
“Cứ tưởng nhà họ Lục chỉ Lục Dật điên thôi, ngờ Lục Hành cũng bình thường, dám thương Mộng An Nhiên ngay tại tiệc rượu Yến Đô!”
Một quý bà dùng quạt lông che miệng, ánh mắt hưng phấn lấp lánh, “Sớm bản tính bạo ngược, giấu giếm bấy nhiêu năm, hôm nay cuối cùng cũng lộ chân tướng .”