4.
 rửa mặt xong,  định  xuống giường thì Tần Nhu đến.
“Chị ơi, em mang sữa đến cho chị.”
Cô   mời mà tự .
 ngoan ngoãn nhận lấy. “Cảm ơn.”
Hai từ ,  đây  từng thốt  từ miệng .
Bởi vì mỗi  cô  tỏ   bụng, đều   ý .
Tần Nhu sững  một chút,  đó bật . “Dạo  chị ngoan ngoãn thật đấy.”
Giây tiếp theo, tay cô  trượt một cái, sữa đổ hết lên  .
“Ôi trời, chị ơi,  chị  cầm chắc chứ?”
Ánh mắt cô  đầy gian xảo, còn  vẫn  động đậy.
Cô   cầm món quà duy nhất mà hai    tặng   năm  trở về, ném thẳng  thùng rác.
 vẫn  động đậy.
Cô   quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng  ở khung ảnh  bàn học.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Đó là bức ảnh duy nhất của  chụp cùng bố .
Lần ,  động .
 nắm c.h.ặ.t t.a.y cô .
Tần Nhu cuối cùng cũng  đắc ý, tay còn  cầm khung ảnh, đập mạnh xuống đất.
Mắt  bừng lửa giận.
“Ồ, giận  ? Có bản lĩnh thì đánh  !”
Sự khiêu khích trắng trợn!
Là một bệnh nhân tâm thần, điều đầu tiên  học  chính là   lời.
 vung tay, giáng một cái tát thật mạnh  mặt cô .
Tần Nhu  đánh đến ngây , mấy giây  mới bắt đầu màn diễn của .
“Anh cả,  hai, cứu mạng!”
Hai   lập tức lao , che chở cho Tần Nhu  lưng, trừng mắt   đầy tức giận.
“Tần Noãn, em phát điên cái gì ?”
 ngoan ngoãn chắp tay  . “Là cô  bảo em đánh đấy.”
Tần Nhu ôm mặt,  thút thít.
“Vừa nãy em  đưa sữa, thấy chị  ném quà của hai   thùng rác. Không chỉ , chị  còn định xé ảnh của bố . Em chạy đến ngăn cản, chị  liền  tay đánh em… hu hu hu…”
Quà vẫn còn trong thùng rác, ảnh   đất, khung ảnh thì vỡ tan.
Chứng cứ rành rành,   cách nào chối cãi.
“Noãn Noãn, em vẫn hận bọn , hận nhà họ Tần ? Năm đó em  bế nhầm, đó    của bố , cũng    của nhà họ Tần…” Anh hai thất vọng tột cùng.
Hận ư?
Có lẽ .
 lưu lạc bên ngoài suốt mười năm. Từ nhỏ   bố  nuôi dạy  xin ăn kiếm tiền, lớn hơn chút thì cùng lũ trẻ ăn xin khác  trộm gà trộm chó.
Bị bắt,  đánh một trận  là nhẹ.
 như con kiến hèn mọn, vật lộn để sinh tồn  đáy xã hội.
 nhà họ Tần  nâng niu một kẻ  thế  như báu vật.
  thể  hận ?
Hận họ  tìm thấy  sớm hơn.
Hận họ  để   bỏ rơi.
Hận rằng ngay khi đánh mất , họ  nhận nuôi một kẻ  thế…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-la-ke-dien-kich-nhung-toi-la-than-kinh-that-day/4.html.]
 cũng hận, rõ ràng  nào cũng là Tần Nhu giở trò, nhưng họ  bao giờ tin , lúc nào cũng  về phía cô .
“Nếu   thế , năm đó nên để mày  đánh c.h.ế.t ngoài đường!”
Anh cả cuối cùng cũng thốt  lời trong lòng.
 ngẩng đầu   , gương mặt  trở nên ngoan ngoãn đến kỳ lạ.
“Đồ là do Tần Nhu ném  thùng rác, khung ảnh của bố  cũng là do cô  đập vỡ…”
“Em…” Nếu hai    râu, chắc  tức đến mức dựng ngược lên .
 lấy giấy chứng nhận xuất viện  cho họ xem.
“Em lấy danh dự của một bệnh nhân tâm thần  thề với các , em thực sự   dối!”
Bệnh nhân tâm thần?
Đồng tử hai  co rút .
Anh hai vội vàng giật lấy tờ giấy trong tay , tay bắt đầu run rẩy. “Cái … hình như là thật…”
 gật đầu. “Bác sĩ Kỳ , bệnh nhân tâm thần như bọn em, khi  ngoài  ngoan ngoãn,    lời thì mới  chỗ .”
Anh cả liếc  giấy chứng nhận xuất viện, bỗng  lạnh một tiếng. Rõ ràng,    tin .
“Ngoan ngoãn ? Biết  lời ? Được,  bây giờ lập tức chuyển  khỏi phòng , nhường  cho Nhu Nhu!”
Căn phòng  là bố  tự tay thiết kế dành riêng cho .
Mẹ lên ý tưởng, bố tự tay trang trí, là món quà họ chuẩn  để đón  trở về nhà họ Tần.
Tần Nhu    bao nhiêu   chiếm lấy, nhưng  nào  cũng từ chối.
“Được.”
 ngoan ngoãn gật đầu, lập tức thu dọn đồ đạc vốn  chẳng  bao nhiêu.
Cả  cả,  hai, thậm chí cả Tần Nhu đều sững sờ.
Bọn họ , đây là giới hạn cuối cùng của .
  thực sự chuyển  ngoài.
Tần Nhu  chút hưng phấn, cuối cùng cô  cũng  thể đường hoàng bước  căn phòng .
 ngoài mặt, cô  vẫn giả vờ cẩn trọng, níu lấy tay áo  cả.
“Anh cả, em… em  thể ở đây ?”
Anh cả thoáng do dự, sắc mặt  chút khó coi. “Nó còn  ở, thì tại  em  ?”
  đầu ,   cũng  định để  yên.
Chỉ  căn phòng chứa đồ  lầu.
“Từ giờ, mày ngủ ở đó!”
 vẫn ngoan ngoãn gật đầu, ôm chăn chạy xuống.
Bàn tay  cả giơ lên còn  kịp hạ xuống, cứ thế cứng đờ giữa  trung.
Sau đó,   tối sầm mặt   thu dọn giường trong  gian chật hẹp.
  cảm giác, lồng n.g.ự.c   sắp nổ tung .
  khó hiểu. Đây chẳng  là điều   ?
Anh  còn tức cái gì chứ?
Thấy  sắp  xuống ngủ,    lên tiếng:
“Khoan !”
 ngoan ngoãn dừng ,  dám nhúc nhích.
Giây tiếp theo,  giúp việc bưng một chậu nước lạnh, đổ thẳng lên chăn gối của .
“Giờ thì ngủ .”
Anh cả  , vẻ mặt  chút d.a.o động.
Anh  chắc chắn rằng  sẽ  chịu nổi, đang đợi  bộc lộ bản tính.
Đáng tiếc,      thất vọng .
 kéo chăn ướt,  xuống,  nhanh liền phát  những tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Anh cả: !!!