7.
“Thật ?”  mặt  chút biểu cảm.
“Thật!” Anh cả trả lời  chân thành.
Tần Nhu  đầu ,  như  nỡ , nhưng thực chất là đang cố nín : Tần Noãn, xem cô còn giả vờ thế nào  nữa?!
Anh hai lúc    chút hoảng hốt,  ánh mắt ngây thơ của   giống như đang giả vờ,   lặng lẽ kéo nhẹ tay áo  cả.
Anh cả cố nuốt xuống một , giọng  lạnh thêm mấy phần:
“Có bản lĩnh thì giả vờ đến cùng !”
Bầu  khí bỗng chốc trở nên căng thẳng, tất cả   đều  chằm chằm  .
  như  hề  , thật sự vươn tay …
Xèo——
“Đủ !”
Anh hai là  đầu tiên bật dậy, định ngăn  .
Sắc mặt  cả lập tức tái nhợt.
Anh  tuyệt đối  tin rằng  thực sự  điên.
 chớp mắt vô tội.
   định ăn một , họ kích động như   gì chứ?
 gắp một cuộn thịt bò béo ngậy, đặt  đĩa của  cả,  đó vớt một viên cá từ nồi nước sôi, đặt  đĩa của  hai.
 nhớ rõ, đây là món họ thích ăn nhất.
“Anh cả ăn ,  hai cũng ăn , Noãn Noãn  ngoan mà,  bao giờ tranh ăn cả!”
  với vẻ mặt ngây thơ, trong sáng.
Sắc mặt  cả  trắng bệch  còn chút máu.
Anh hai ôm chặt lấy , khóe mắt đỏ hoe.
“Noãn Noãn, đừng gắp nữa, là  sai ,  sai …”
Nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay ,  chảy  đĩa dầu của .
   ăn nước mắt và nước miếng của  khác.
Thật khó xử,    đây?
8.
Phòng Cấp Cứu Bệnh Viện
Tay   băng bó chặt như một chiếc bánh chưng.
Anh hai nâng niu bàn tay  một cách cẩn thận,  ngừng : “Noãn Noãn, xin , xin …”
 chớp đôi mắt to,  hiểu vì     .
Những ngày   nhốt trong bệnh viện tâm thần, những gì  chịu đựng còn tàn khốc hơn thế  nhiều.
Anh cả  gọi  đến  giám định tâm thần  cho . Khi báo cáo  kết quả,        lời nào.
Anh hai mắt đỏ hoe: “Giờ   hài lòng ?”
Bước chân  cả  định bước  phòng bệnh liền khựng .
Anh   tay ,   tờ giám định,  thể  nổi một chữ.
Anh   , rời .
Bên ngoài, Tần Nhu và bảo mẫu đang đợi  .
Sắc mặt  cả  khó coi.
“Từ nay về , ai cũng   phép chọc  nó!”
Khuôn mặt Tần Nhu tái xanh.
Đây là  đầu tiên  cả nổi giận với cô  như .
Ba ngày,  cả  về nhà.
Ba ngày ,  xuất viện,  cả cũng trở về.
Anh  tặng  một hộp nhạc.
 chớp mắt,  dám nhận.
“Em  cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gia-thien-kim-la-ke-dien-kich-nhung-toi-la-than-kinh-that-day/7-8-9.html.]
Anh cả  cau mày,  chút khó chịu.
“Trước đây   em luôn   một hộp nhạc ?”
“Anh từng , em  xứng đáng.”
Anh cả: …
Lạnh lẽo bao trùm lấy  .
 vô tội   .
Anh cả,  quên  ?
Sinh nhật năm  trở về nhà,    đặt riêng một hộp nhạc từ nước ngoài cho Tần Nhu, còn ,   tiện tay ném cho một tờ một nghìn tệ.
 hỏi  , em  thể dùng một nghìn tệ để đổi lấy một hộp nhạc ?
Không  là   tranh giành với Tần Nhu,  chỉ đơn giản ngưỡng mộ cô , hy vọng các  cũng  thể yêu thương  một , giống như yêu thương cô .
  cả kéo khóe miệng,  nhạt đầy chế giễu: “Em cũng xứng ?”
“Em  em  xứng. Em hiểu mà,   cần  miễn cưỡng bản .”
Nhìn ,  – một kẻ  bệnh tâm thần –   điều đến thế,  cả,   cảm động ?
 bình thản   trở về phòng .
Anh cả  sững  cửa, như một bức tượng,  thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
9.
Sau sự kiện lẩu, gia đình trở nên hòa thuận hơn, ngôi nhà  cũng trở nên vô cùng nhàm chán.
Ở bệnh viện tâm thần, mỗi ngày đều   đánh , cắn . Họ  da thịt  mềm,  thể nhúng lẩu. Họ  sẽ lấy xương  hầm canh uống.
Thế là  cắt thịt họ ném  nồi.
Tiếc là họ  c.h.ế.t hẳn thì    phát hiện.
 tưởng    đánh đập,  sốc điện.   ,  ai dám   nữa.
Bác sĩ Kỳ  đúng, chỉ cần  đủ tàn nhẫn, sẽ  ai  thể bắt nạt .
 mà…  ai bắt nạt , cuộc sống  trở nên quá tẻ nhạt.
Vậy nên,  ngoan ngoãn, thể hiện thật  để   viện.
Bác sĩ Kỳ còn bảo rằng, chỉ khi  khác  tay ,  mới  thể phản kháng. Đó gọi là phòng vệ chính đáng. Phòng vệ chính đáng thì  ai  thể  gì .
 bây giờ, các  trai   cho   bắt nạt . Vậy     đây?
 lo lắng lắm.
Mà một khi lo lắng,    nhịn  mà mộng du.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Thế là,  đêm đó,  xách theo một con d.a.o gọt hoa quả, lặng lẽ cạy cửa phòng của bảo mẫu.
Bà  giật  tỉnh dậy từ cơn ác mộng: “Cô… cô định  gì?”
Lưỡi d.a.o sắc bén lướt qua gò má béo trắng của bà .
 nghiêng đầu,  ngây thơ: “Sao bà  bắt nạt  nữa?”
Bà  run rẩy, sợ hãi đến mức mặt trắng bệch.
“Bà đ.â.m  , đánh   mà. Nhìn xem,  chu đáo , còn chuẩn  sẵn kim tiêm cho bà nữa…”
 nhét một hộp kim tiêm  tay bà .
Bảo mẫu sợ đến mức tè  quần.
“…   dám nữa…”
“Không  . Bà   tay , thì     thể xử lý bà đây?”
Tay  ngứa quá,  ba ngày    động  ai.
Bà  run như cầy sấy, quỳ xuống cầu xin:
“Tiểu thư,  thật sự  sai !   dám nữa!”
Bà   lóc thảm thiết. Nước mắt của kẻ ác luôn tanh hôi như .
Ghê tởm.
Dù   đe dọa thế nào, bà  cũng  dám phản kháng nữa.
Đồ vô dụng!
Đã  còn dám kêu  như ruồi vo ve bên tai .
 giơ cao tay, mạnh mẽ đ.â.m xuống một nhát.
Thế giới, ngay lập tức, trở nên yên tĩnh.