Lục Hoài  vẻ  ngượng ngùng, chỉ   dậy bật đèn,  xe đẩy phía  là những món  thích ăn: “Em ngủ lâu quá, nên dậy ăn chút gì .”
“  thấy đói.”
“Em  nghĩ cho , cũng  nghĩ cho con gái chúng  chứ.”
Dưới ánh đèn sáng, Lục Hoài đang mặc bộ đồ ở nhà  vặn,  còn khí tức lạnh lẽo, giờ đây trông như một chú chó lớn hiền lành.
“Anh cứ để đó .”
“Thử bát hoành thánh  xem.”
Lục Hoài vui vẻ đưa bát đến  mặt , hoành thánh vẫn đang nghi ngút khói, chứng tỏ  mới mua về. “Ông lão  qua đời, giờ là con trai ông  tiếp quản quán nhỏ, vẫn   nhiều  xếp hàng,  là học sinh trường Nhất Trung…”
Nghe Lục Hoài  ,  chợt nhớ  đằng  trường cấp ba  từng học  quán ăn . Lúc đó, Lục Hoài   thêm  thích ăn ở đó,  chỉ vì rẻ, ông lão mỗi  đều cho  thêm vài cái.  thì  bên cạnh, cùng  ăn.
Thời gian đó,  dần dần trở nên cởi mở hơn, thích trêu chọc ,    thích ăn rau mùi nhưng vẫn cho . Hôm đó,  rõ ràng thấy  chu đáo giúp Trần Tinh chọn những món cô   thích.
“Hôm nay,  thành thật xin  về chuyện đó. Anh  đặt một nhà hàng, tối nay chúng  cùng  ăn nhé.”
 trở về với thực tại, hiếm khi Lục Hoài chịu nhún nhường như ,  lẽ là vì    thai.
 đưa tay nhận bát từ : “ tự ăn .”
Từng miếng từng miếng nhai nuốt, trải qua bao nhiêu năm mà hương vị vẫn  còn như xưa.
Hiếm khi Lục Hoài tự lái xe,  ân cần mở cửa ghế phụ cho .
Anh tự tay thắt dây an  cho , sợ  va chạm.
Suốt quãng đường,   vẻ lơ đãng  chuyện với .
“Son môi của  để  xe  ?”
Lục Hoài liếc mắt: “Hay em tìm xem.”
 lục tìm trong hộp nhỏ bên cạnh, thấy một thỏi son rõ ràng   màu của .
Ai mà chẳng rõ?
“Em tìm thấy ?”
Khi đèn đỏ,   đầu hỏi .
 im lặng đặt son trở : “Trang điểm khi mang thai   cho em bé, thôi bỏ .”
“Anh cũng thấy trong sách  .”
“Sách gì ?”
“Sổ tay chăm sóc trẻ sơ sinh.”
Bữa tối  khiến  cảm thấy bồn chồn, quả nhiên màn hình điện thoại của Lục Hoài liên tục báo  cuộc gọi đến.
Thỉnh thoảng    ,    điện thoại.
“Nếu là cuộc gọi công việc thì nhận , đừng để công việc  trì hoãn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giam-cam-ke-thay-the/chuong-4-giam-cam-ke-thay-the.html.]
Anh  dậy đặt một nụ hôn lên má : “Anh  một chút sẽ về ngay, em đợi  nhé.”
 mỉm   theo  rời , khi chắc chắn    xa,  lấy giấy ăn  chùi chùi chỗ    hôn.
Trên bàn đầy món ăn, nhưng chỉ  một món  thích. Bấy nhiêu năm bên  mà Lục Hoài vẫn   sở thích của .
Còn  thì  hiểu rõ sở thích của , nhưng may mắn là Lục Hoài  thanh toán  khi rời .
 cảm thấy ghê tởm và  còn chút khẩu vị nào, định  dậy rời  tìm nơi khác ăn.
Ánh đèn nhà hàng đột ngột tắt, tiếng trò chuyện xung quanh dần nhỏ ,    trở  vị trí.
Âm thanh đàn piano vang lên du dương, ánh sáng tập trung   đang chơi đàn ở giữa.
Mọi  đều say mê trong âm nhạc. Một bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội.
Anh  dậy cúi chào  : “Chúc    một buổi tối tuyệt vời.”
Khi ánh sáng  sáng lên,  mới nhận   trông  giống  trai   va  ở quán bar hôm qua.
Khi  định rời ,   đột nhiên gọi  ,   từ lúc nào   đổi trang phục.
“Cậu chơi piano  .”
Cậu  ngượng ngùng gãi đầu: “Cảm ơn, hôm nay thật trùng hợp khi gặp  cô ở nhà hàng.”
“ đến dùng bữa thôi.”
Cậu   sang  đĩa thức ăn  động đến của : “  tan ca, cùng  ăn tối ?”
Hệ thống trong đầu  như phát  tiếng hét: “Đồng ý với   ! Lục Hoài   Bạch Nguyệt Quang, còn cô tìm một  nhóc trắng trẻo thì   .”
  đồng tình với ý kiến của hệ thống, liền đưa tay : “ là Hứa Hân.”
Cậu  bắt tay  với : “Phổ Yên.”
Sau đó,  và    đến một nhà hàng  đánh giá khá cao. Anh bảo ở đó  thể  thấy  bộ cảnh  của thành phố.
 liếc  đồng hồ: “Vậy chắc  đặt  chứ nhỉ?”
Anh  bí ẩn nháy mắt: “  cách riêng.”
Đến cửa hàng,   đón chúng   là quản lý của nhà hàng. Ông   tươi như hoa dẫn chúng  lên tầng thượng  ngoài trời.
“Cô Hứa,   lừa cô chứ?”
 đang ngẩn ngơ  hai   phía   ,   thấy lời  .
Trần Tinh đút cho Lục Hoài miếng bông cải mà  ghét, cô   duyên dáng.
Lục Hoài  từ chối mà ăn.
“Cô Hứa.”
 mới tỉnh ,    theo hướng  : “Người đó là ai?”