Ta  từng đoán trong lòng Hiên Viên Vũ  một  con gái, nhưng  ngờ   táo bạo đến mức dắt tay một tiểu ni cô hãy còn ít tuổi đến tẩm điện của  để cầu xin.
 
Cô gái  khoác   chiếc áo cà sa màu xám, gương mặt trong sáng, thoát tục, tựa như một búp bê đất nhỏ nhắn, tinh xảo. Nàng  dáng vẻ yếu ớt, khiến  khác  khỏi  chở che, nhưng đôi mắt trong veo của nàng  ánh lên sự can đảm và quật cường.
 
Hiên Viên Vũ – vị Tứ hoàng tử cao ngạo  – bất ngờ quỳ “phịch” xuống  mặt . Hắn  rằng   tìm nàng suốt bao năm,  từng nghĩ nàng  còn  thế gian  nữa, nhưng  nàng  xuất hiện  mắt .
 
Hắn kể rằng, khi ở Thuần Ấp,    cưới nàng, nhưng vì hiểu lầm nàng là gián điệp của triều  nên   tổn thương nàng. Trái tim nàng cũng vì thế mà tan nát, rời bỏ Thuần Ấp.
 
Hiên Viên Vũ cầu xin  hãy giúp  và nàng  ở bên . Hắn  rằng nếu   nàng,  chỉ là một cái xác  hồn, sống  c.h.ế.t cũng chẳng còn gì khác biệt.
 
Dù  đôi mắt lạnh lùng, nhưng khi   cô gái  yêu, ánh mắt của Hiên Viên Vũ  dịu dàng  cháy bỏng, tình yêu trong đó dường như sắp tràn  ngoài.
 
Ta đỡ   dậy, khẽ nhếch môi,  nhạt: “Hiên Viên Vũ, vì hòa bình giữa hai nước, ngươi nhất định  cưới Tam công chúa.”
 
Ngày Tam công chúa xuất giá, triều đình, các quan viên, hoàng  quốc thích và dân chúng đều đến tiễn đưa.
 
Tam công chúa   chiếc xe loan do Thuần Ấp gửi đến, Tứ hoàng tử Hiên Viên Vũ đích  dẫn đường. Đoàn nghi trượng cầm đèn lồng  theo , Tứ công chúa Hương Loan cùng hoàng hậu   kiệu cửu long hộ tống. Trên đầu Hương Loan là chiếc vương miện kim điệp minh châu vô song, gương mặt nàng  che phủ bởi lớp sa mỏng đỏ, tôn lên vẻ quý phái và trang nhã.
 
Tam công chúa, vì hòa bình dài lâu giữa hai nước,  xuất giá về Thuần Ấp.
 
Phủ Châu, một làng chài nhỏ,  một nữ y sĩ mở y quán. Người  truyền tai  rằng cách chữa bệnh của nàng thật độc đáo, nhưng bệnh tật dù khó khăn đến , qua tay nàng đều  chữa khỏi. Dân làng khen ngợi nàng như một vị Bồ Tát thần y,  tài chữa lành  vết thương.
 
Bà Trương mang theo một đĩa cá chép kho đỏ thắm đến sân nhỏ khi  đang nghiền hạt đậu khấu. Bà  tươi, đặt đĩa cá xuống  xắn tay áo, sửa soạn giúp   việc,     to: “Gia Ninh, ngươi xem, một  lo y quán thật vất vả, nên tìm một  đàn ông phụ giúp mới .”
 
Ta chỉ  mà  đáp.
 
Từ  khi  chữa khỏi chứng đau khớp lâu năm của bà, thỉnh thoảng bà  mang cho  chút đồ ăn, và  ngừng tìm cách mai mối.
 
“Gia Ninh,    giới thiệu cho ngươi một  khác hẳn những  . Người   trai lắm, như tiên nhân giáng trần ,  còn là thầy giáo, nho nhã, hiền lành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giam-ham-hoang-yen/chuong-10-giam-ham-hoang-yen.html.]
 
Bà    : “Nếu      chồng con, chắc chắn  sẽ tranh với ngươi.”
 
Ta cẩn thận nhặt xương cá,  đáp: “Tiên nhân giáng trần ư? Vậy chắc các cô gái trong làng sẽ tranh  mất,    ý định tham gia .”
 
“Không  thế , Gia Ninh,   thật khác biệt, vị thầy giáo họ Phó …”
 
Những lời phía ,  chẳng hề để tâm. Tiên nhân giáng trần, thầy giáo dung mạo tuyệt thế… Trong lòng ,   thương mến đang ở tận hoàng thành, là một thiếu niên mang chí lớn, ôm hoài bão giúp đời, dung mạo như ánh trăng sáng giữa trời.
 
Ăn xong cá chép,   lười  chiếc ghế mây trong sân nhỏ nghỉ ngơi. Ánh nắng trưa ấm áp chiếu lên , thật êm dịu, dễ chịu…
 
Ta chìm  giấc ngủ,   từ khi nào, bầu trời quang đãng bỗng chuyển thành mưa phùn lất phất.
 
Khi  tỉnh dậy,  đầu   một chiếc ô giấy dầu che mưa. Ta ngẩng đầu lên, những giọt mưa nhỏ tí tách rơi xuống vai  cầm ô.
 
Hắn vận áo đen, giữa đôi mày toát  nét an nhiên, thanh thản, đôi mắt  đến kinh động lòng .
 
Phó Dữ Ninh khẽ nhếch môi, cúi xuống, bế  lên khi  còn đang hoảng hốt và bối rối. Hắn thì thầm bên tai , giọng trầm thấp dịu dàng: “Tam công chúa, thần đến để giam giữ nàng.”
 
Môi  khẽ run: “Giam ? Ngươi định lấy nơi nào  nhà giam?”
 
Hắn khẽ nhướng mày,  nhẹ: “Thần giờ chỉ là một thầy giáo nghèo, nhưng  thấy tiểu y quán  của nàng cũng khá …”
 
Ta khẽ thở dài: “Phó Dữ Ninh, ở đây  còn Tam công chúa nữa, nàng  gả đến Thuần Ấp .”
 
Hắn ôm   lên đùi , giọng  buồn bã nhưng đầy dịu dàng: “Ta  quan tâm Tam công chúa là ai,  chỉ  giam giữ   mắt . Dù nàng là công chúa hoàng thành  là nữ y sĩ ở làng chài .
 
Từ đầu đến cuối, điều  mong mỏi chỉ là  ở bên cạnh nàng, mãi mãi.”