Lần đầu gặp Hương Loan, nàng đang lên tiếng bênh vực Phó Dữ Ninh khi   sỉ nhục.
 
Đám thái giám trong cung vốn quen thói nịnh  đạp . Từ xa thấy , chúng cố tình  chắn  mặt,  cợt mỉa mai Phó Dữ Ninh giờ  là kẻ giữ kho sách—một chức quan thấp hèn.
 
Chúng buông những lời lẽ độc địa,   chỉ là kẻ dựa  nhan sắc mà hầu hạ chủ nhân, chê bai   dùng vẻ mặt và  thể để lấy lòng  khác, thậm chí còn  bằng bọn thái giám.
 
Từng lời từng chữ thốt  thật   lọt tai.
 
Những kẻ  nào  rằng Phó Dữ Ninh chẳng qua chỉ là con mãnh thú tạm thời  giam cầm. Một khi thoát khỏi lồng,  sẽ dùng hàm răng sắc nhọn của  cắn đứt cuống họng chúng, ngay cả xương cũng nghiền thành tro bụi.
 
Ta siết chặt nắm tay, định bước lên phía .
 
 một ngọn roi  vung lên nhanh hơn, quất thẳng  mặt đám nô tài . Tiếng roi vang lên chói tai, và những kẻ  nãy còn ngạo mạn giờ đây chỉ  rên rỉ trong đau đớn.
 
Một thiếu nữ trong bộ y phục đỏ rực, dáng vẻ  dũng,  son phấn mà vẫn  kinh . Vẻ  của nàng là vẻ  kiêu hãnh, khiến    chú ý ngay từ cái  đầu tiên.
 
Hương Loan nghiêm giọng quát lớn: “Lũ nô tài đê hèn! Một phường xu nịnh, gió chiều nào theo chiều . Phó thiếu sư tài hoa khuynh quốc, các ngươi là thứ gì mà dám sỉ nhục ?”
 
Ánh mắt nàng  đó dừng    , giọng điệu chua chát: “Kẻ ở ngôi cao, cậy quyền cướp đoạt,  sỉ nhục    thì  gì đến thật lòng?”
 
Rõ ràng Hương Loan đang ám chỉ .
 
Chẳng hổ danh nữ chính, ngay từ lúc xuất hiện, Hương Loan  tỏa  ánh hào quang rực rỡ. Ngay cả Phó Dữ Ninh,  luôn lạnh lùng, khi  nàng ánh mắt cũng trở nên dịu dàng ấm áp.
 
Dù cốt truyện   đổi, nữ chính Hương Loan vẫn cứu rỗi  ngay khoảnh khắc nàng xuất hiện.
 
Chỉ khác  , Phó Dữ Ninh  còn là kẻ tàn phế. Cuối cùng  cũng  thể tự do yêu thương và ôm trọn vầng trăng của đời .
 
Ta  , lặng lẽ rời .
 
Phó Dữ Ninh  trở thành thiếu sư của tứ công chúa Hương Loan.
 
Nghe , Hương Loan mỗi ngày đều đích  mang tổ yến do chính tay  nấu  điện cầu xin phụ hoàng mới   vị trí  cho .
 
Không lâu ,   tin từ cung nữ rằng Phó Dữ Ninh tái phát bệnh ở chân, tứ công chúa Hương Loan ngày đêm  rời nửa bước, chăm sóc từng li từng tí, đến khi  phụ hoàng khiển trách mới chịu về cung nghỉ ngơi.
 
Ta cau mày, chân của Phó Dữ Ninh tái phát ư?
 
Trong đêm đông giá rét,  khoác áo choàng, mang theo chiếc đèn lồng gỗ tử đàn sáu cạnh, giả  cung nữ, lặng lẽ bước qua cơn bão tuyết.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giam-ham-hoang-yen/chuong-4-giam-ham-hoang-yen.html.]
Khi đến tòa điện nhỏ tối tăm vắng lặng,  lờ mờ thấy ánh nến leo lét  giường, cửa sổ đóng kín, trong phòng sực nức mùi thuốc đắng. Phó Dữ Ninh  im  giường,  một tiếng động.
 
“Xoạt”,  khẽ đẩy hé cửa sổ, mùi thuốc trong phòng thoáng chốc tan  ít nhiều.
 
“Tam công chúa,    đến đây?” Phó Dữ Ninh chống tay  dậy, mắt cụp xuống, khẽ  với .
 
Gương mặt  tái nhợt, mồ hôi lạnh đọng  trán, giọng  khàn đặc.
 
Nhìn  trong bộ dạng , lòng   khỏi dâng lên một nỗi xót xa khó tả.
 
“Ta đến xem ngươi thế nào.” Như  khi,  vén áo  lên, cởi chiếc quần ngoài của .
 
Hắn cau mày, đôi môi khẽ mấp máy nhưng   gì.
 
Ta mở băng gạc mà thái y  quấn, thấy vết sẹo  chân  sưng đỏ mưng mủ, miệng vết thương nứt  và nhiễm trùng. Thái y   rửa sạch vết thương,  còn dùng thuốc quá mạnh.
 
Giọng  lạnh lùng của Phó Dữ Ninh  vang lên bên tai: “Tam công chúa, đêm khuya canh ba,    đến đây?”
 
Ta đáp: “Ta   ,   chữa khỏi chân cho ngươi.”
 
Hắn   gì nữa, chỉ lặng lẽ  , ánh mắt sâu thẳm khó dò.
 
Ta khẽ thở dài trong lòng.
 
Theo lương tâm mà , cứu  là bổn phận của  thầy thuốc, huống hồ vết thương  do chính nguyên chủ của  xác  gây .
 
Dưới ánh nến mờ ảo,  cẩn thận lau sạch vết thương cho  bằng gói thuốc chứa penicillin  chuẩn , giọng  dịu dàng: “Nghe  ngươi cùng Hương Loan ngày ngày dạo khắp cung cấm,  lẽ vì  mà chân ngươi tái phát.”
 
Phó Dữ Ninh nhẹ giọng đáp: “Tứ công chúa từ nhỏ sống bên ngoài cung, mới trở về nên  nhiều điều hiếu kỳ.”
 
Ta  nhạt, trong lòng chua chát khôn nguôi.
 
Sao   thể quên rằng vì Hương Loan, Phó Dữ Ninh  thể liều cả mạng sống, huống hồ một vết thương nhỏ  chân thì  đáng là gì?
 
Ta băng bó  vết thương cho , nhẹ nhàng dặn dò: “Chân ngươi cần tĩnh dưỡng, đừng cùng Hương Loan nghịch ngợm nữa.”
 
Phó Dữ Ninh im lặng  ,  đáp lời nào.
 
Khi  thu dọn xong đồ đạc, chuẩn  rời  thì  Phó Dữ Ninh hỏi: “Tam công chúa còn đến thăm thần nữa ?”