Ta hít hít mũi, đột nhiên nhận  trong  khí  mùi thuốc  đun quá lửa.
 
Vội vàng  dậy,   khổ  tắt bếp.
 
 là từ xưa đến nay, mải mê trai  là hỏng hết  việc.
 
Một mùa xuân nữa  trôi qua.
 
Hạ năm nay, mưa lớn liên miên gây  lũ lụt ở nhiều nơi. Nước lũ nhấn chìm làng mạc,  ngập cả đồng lúa. Sau thiên tai, nhiều dân chúng rời bỏ quê nhà, đổ xô về kinh thành, tạo  cảnh tượng khắp nơi đầy rẫy những đứa trẻ ăn xin.
 
Nghe , những  lo việc thu gom t.h.i t.h.ể bận rộn đến mức  khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt xác, mà đến cả chiếu rơm dùng để quấn  cũng trở nên khan hiếm,  đủ để che đậy chút tôn nghiêm cuối cùng của   .
 
Hoàng hậu dẫn đầu quyên góp châu báu ngọc ngà để cứu trợ thiên tai, dựng lều cháo ở góc tường thành, đích  phân phát gạo cho dân. Các tiểu thư quyền quý trong kinh thành cũng noi theo.
 
Khi  đang chuẩn  xin phụ hoàng cho phép  cùng các thái y  ngoài cung chữa trị cho dân chúng thì tứ công chúa Hương Loan cũng  đại điện cầu kiến.
 
Điều nàng xin chính là thỉnh phụ hoàng ban hôn, để nàng  gả cho Phó Dữ Ninh.
 
Phụ hoàng nhíu mày, tỏ vẻ  vui  Hương Loan: “Việc  để  hãy bàn.”
 
Người   sang , ánh mắt thoáng nét trách móc: “Con cũng vì Phó Dữ Ninh mà đến ?”
 
“Con đến để bàn về việc cứu chữa cho các nạn dân.”
 
Nghe  , phụ hoàng lập tức tỏ  hứng thú: “Con  giải quyết thế nào?”
 
“Hiện tại, nạn dân ở kinh thành   nhiều   thương và mang bệnh, mà  lượng ngự y  đủ. Có thể chuyển những bệnh nhân  cần cấp cứu ngay đến các vùng lân cận hoàng thành, nơi  nguồn y dược dồi dào hơn. Đồng thời, lập các trạm cứu trợ tạm thời ở các ngõ hẻm trong kinh thành, do thái y viện dẫn đầu và phối hợp với các y quán.”
 
Phụ hoàng mỉm : “Phó Dữ Ninh  đề xuất với trẫm việc ‘dời dân tìm lương thực’, giờ con  đến với ý tưởng ‘dời dân tìm thuốc’. Hay lắm,  lắm.”
 
Ta cúi đầu quỳ lạy: “Nhi thần thỉnh cầu  theo thái y viện xuất cung cứu chữa dân chúng.”
 
Phụ hoàng nhướng mày: “Con là tam công chúa của triều đình,  thể ngàn vàng mà  tiếp xúc với dân chúng ?”
 
“Con cũng là một nữ y, y đức  phân biệt sang hèn.”
 
Phụ hoàng  vui vẻ: “Quả thực  trưởng thành .”
 
Ngoài điện, Hương Loan cau mày, giọng lạnh lùng: “Ngươi    thỉnh phụ hoàng ban hôn, cố ý đến đây để phá rối ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giam-ham-hoang-yen/chuong-6-giam-ham-hoang-yen.html.]
 
Ta  thẳng  nàng, giọng  bình tĩnh: “Hiện tại, bá tánh đang lầm than vì lũ lụt,   áo mặc, mỗi ngày đều   c.h.ế.t đói. Ngươi  cảm thấy chuyện tình cảm cá nhân quan trọng hơn ?”
 
Lời của  khiến Hương Loan nghẹn họng: “Ta  …”
 
Trong nguyên tác, nữ chính Hương Loan mang trong  hoài bão lớn lao. Vì từng lưu lạc chốn nhân gian, nàng hiểu rõ nỗi khổ của dân chúng. Sau khi lên ngôi, nàng thực hiện cải cách, trừng trị tham quan, đề bạt  hiền, nỗ lực giảm nghèo cho dân, và  tạo nên thời kỳ thịnh thế cho riêng .
 
Nàng tuyệt nhiên   một tứ công chúa chỉ  đến tình yêu mà quên  nỗi khổ của  dân như lúc .
 
Ta nghiêm mặt,  thẳng  nàng: “Ta sẽ  tranh giành Phó Dữ Ninh với ngươi. Hắn là của ngươi,  cũng  thể cướp .”
 
Hương Loan mím môi, gương mặt   vẻ ngẫm nghĩ  pha chút áy náy.
 
Ta chỉnh  những lọn tóc rối  trán nàng   tiếp: “Khi đó, ngươi   đúng. Người ở địa vị cao  quyền lực, nhưng cũng  trách nhiệm  gánh vác. Ngươi thông minh hơn , lẽ   hiểu rõ điều đó.”
 
Ta   đầu  thì thấy Phó Dữ Ninh  ở hành lang, ánh mắt lạnh lùng dán chặt  .
 
Hắn tiến  gần, đôi mắt lạnh  khẽ , giọng trầm thấp: “Lâu   gặp tam công chúa, thần ngày càng thấy  thú vị.”
 
Khi  , ánh mắt  vô thức   đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy của , bất giác cảm thấy tim đập loạn nhịp, trong mũi phảng phất hương  thanh mát từ đêm hôm .
 
Ta  kìm  mà run lên: “Phó… Phó Dữ Ninh, thật là trùng hợp.”
 
“Không trùng hợp ,  cố ý đến…”
 
“Phó thiếu sư!” Hương Loan vui vẻ chạy tới, giọng nhẹ nhàng: “Ngươi đang đợi  ở đây ?”
 
Thì  là ,  cố ý ở đây để chờ tin tức từ Hương Loan.
 
“Tam công chúa, thần…”
 
“Chúc mừng ngươi.” Ta vội ngắt lời , “Ngươi   như ý nguyện .”
 
Ở bên ngoài cung,  chứng kiến cảnh dân chúng khốn khổ như cỏ rác, ăn  đủ no, một đứa trẻ ba tuổi trong vòng tay     nhiễm trùng, cơ thể lở loét.
 
Chứng kiến cảnh tượng đó,  đột nhiên nhớ  lý do ban đầu học y, chính là để cứu , chữa bệnh và giúp đỡ những ai đang khổ đau.
 
Một bà cụ cầm lấy bát thuốc  đưa, ánh mắt hiền từ  : “Cô nương thật nhân hậu, cứu giúp nhiều  như ,   mất  nhất định sẽ về cõi Cực Lạc  Bồ Tát.”