"Thủ Ý,  khát , lấy cho  chén nước."
Ôn Tịch Đường khẽ gọi một tiếng.
Thủ Ý và An Ngôn   một cái  mới rời , mang một chén nước đến cho Ôn Tịch Đường.
Ôn Tịch Đường lặng lẽ vén màn giường, quan sát Thủ Ý    trong phòng. Nhìn cô  cũng giống như bao cô gái bình thường khác, nhưng   võ công sẽ nhận , bước chân của cô  vô cùng nhẹ nhàng, còn yên tĩnh hơn cả mèo.
Ôn Tịch Đường  thử thăm dò thêm, nhưng  còn cơ hội nữa. Ngụy Từ Xuyên   trở , quả nhiên là   rời xa cô một khắc nào.
"Tại   tự tiện rời khỏi chỗ?" Hắn bưng chén thuốc  tay, uy nghiêm  Thủ Ý. Thủ Ý khẽ cúi , cẩn thận đáp: "Vương phi khát, nô tỳ lấy nước cho vương phi."
"Được , đặt nước ở đó, bản vương sẽ tự  . Các ngươi lui xuống ."
Ôn Tịch Đường vẫn luôn lặng lẽ quan sát.
Tuy    nhiều, nhưng cô cũng nhận thấy một điều. Ngụy Từ Xuyên đối xử với cô và với  khác   là hai bộ mặt.
"Nô tỳ xin cáo lui." Hai tỳ nữ đến   như một cơn gió.
Ôn Tịch Đường cũng chứng kiến khoảnh khắc sắc mặt Ngụy Từ Xuyên  đổi. Từ lạnh lùng như băng chuyển thành ấm áp như nắng, chỉ trong chớp mắt.
"Nương tử   dậy ? Không  đầu vẫn còn đau ? Nào, thuốc đến  đây, bản vương sẽ đút cho nàng uống. Uống một ngụm nước  ."
Ngụy Từ Xuyên rõ ràng là một   nuông chiều từ nhỏ, nhưng khi chăm sóc  khác thì   chu đáo. Hắn kê một chiếc gối mềm   lưng cô, cầm cốc nước, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ nước  mới đưa đến  mặt Ôn Tịch Đường.
Ôn Tịch Đường nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm. Nhiệt độ  . Cô còn  kịp suy nghĩ kỹ thì chiếc cốc   lấy ,   đó là một thìa thuốc.
Chén sứ màu xanh da trời cùng chiếc thìa ngọc sứ, bên trong là thứ thuốc đen sì,    thấy thêm phần trang nhã.
Ôn Tịch Đường mím môi, chìm  suy nghĩ.
"Sao thế, nương tử vẫn sợ uống thuốc ?" Ngụy Từ Xuyên , chỉ  đĩa mứt hoa quả và kẹo mơ ở bên cạnh.
"Lớn  mà còn sợ đắng."
Cô  sợ đắng ?
Ôn Tịch Đường  chắc chắn lắm, nhưng  cảm thấy lời    chút đáng tin.
Vô thức, cô  bắt đầu tin tưởng .
Hay  đúng hơn, cách  đối xử với cô lúc  quá đỗi tỉ mỉ. Ngoài cảm giác hoang mang do mất trí nhớ mang , thì cuộc sống với  dường như cũng  tệ.
Ôn Tịch Đường mơ hồ cảm thấy,  khi kết hôn với , cuộc sống của   lẽ   thuận lợi như bây giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giang-bay/chuong-4-do-nang-uong-thuoc.html.]
Con  vốn yếu đuối, sinh  trong hoạn nạn, c.h.ế.t  trong an nhàn.
Lẽ   nên đắm chìm  hiện tại, nhưng cô  cứ lún sâu.
"Ngoan nào, há miệng. Thuốc nguội  sẽ giảm tác dụng, đến lúc đó bệnh  hành,   uống nhiều thuốc hơn. Ngoan nào Đường Đường, uống xong phu quân sẽ hôn một cái,  cho nàng ăn kẹo."
"Hôn..." một cái thì  cần .
 cô  mở lời, chiếc thìa  thuận thế  miệng cô. Dịch thuốc đắng ngắt lăn  đầu lưỡi, cô gần như nhăn mặt ngay lập tức.
Lần  thì cô chắc chắn , cô thực sự sợ đắng.
Ôn Tịch Đường theo bản năng  tránh né, nhưng    thấy.
"Một ngụm nữa." Ngụy Từ Xuyên dường như  thể đoán  hành động của cô. Hắn kéo cô  lòng, ngay khi cô khó khăn nuốt xuống ngụm thuốc đầu tiên,   đút tiếp ngụm thứ hai.
Ôn Tịch Đường nhận , cô  khó để thoát khỏi sự kiên trì của Ngụy Từ Xuyên. Chẳng mấy chốc,  bộ thuốc   trong cổ họng. Cô chỉ cảm thấy cả miệng đều chua xót. Lúc , Ngụy Từ Xuyên cầm một miếng mứt hoa quả đưa  miệng cô.
Ngậm miếng mứt, vị ngọt dần lan tỏa trong miệng, Ôn Tịch Đường mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn  nhịn  thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn của  .
Ngụy Từ Xuyên  đưa thêm một miếng mứt nữa. Lần , ngón tay của  chạm  đầu lưỡi cô. Ôn Tịch Đường cảm thấy như  điện giật, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Rõ ràng  từng  những chuyện  mật hơn, nhưng  thứ lúc   khiến cô nóng ran mặt.
"Trước đây  cũng thường đút thuốc cho  như  ?" Câu hỏi  bật   khi cô kịp suy nghĩ.
Ngụy Từ Xuyên    trả lời, chỉ mỉm   cô, đưa tay xoa nhẹ đầu mũi cô, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều.
"Chàng    ,   thì đừng  động tay động chân!" Cô  chút hờn dỗi.
Vẻ hờn dỗi nhỏ nhoi  của cô càng khiến Ngụy Từ Xuyên bật .
"Khi còn nhỏ, nương tử sức khỏe  ,  thích uống thuốc,   dỗ vài ... Sau    dỗ, nhưng khi nương tử còn là một cô nương thì hung dữ lắm,  cho dỗ." Vừa  xong, tay    yên phận, khẽ lướt qua chiếc mũi ngọc ngà của cô.
Sự  mật    tan biến những nghi ngờ trong lòng Ôn Tịch Đường.
Giọng điệu của  quá chân thành, khiến cô  thể  tin.
Hay  đúng hơn, cô   nghi ngờ nữa.
"Thuốc cũng  uống xong, nương tử chắc đói . Chúng   ăn cơm,  đó  sẽ đưa nàng  dạo phố." Vừa ,   mặc từng lớp áo cho cô.
Ôn Tịch Đường vẫn còn chút băn khoăn trong lòng, nhưng cô  cố gắng kìm nén, để bản  chấp nhận những điều   mà  dành cho .