Nguỵ Từ Xuyên, rốt cuộc là  thế nào?
Trong lòng Ôn Tịch Đường dấy lên nghi hoặc, nàng nghiêng đầu  Nguỵ Từ Xuyên, như  xem  sẽ xử lý tình huống   .
Ánh mắt Nguỵ Từ Xuyên giao với ánh mắt của nàng. Anh  tỏ vẻ giận dữ, cũng  an ủi, giọng  ôn hoà nhưng  vô tình.
"Việc  kinh động đến vương phi, bản   đáng c.h.ế.t vạn .  nể mặt vương phi của , ban cho chút bạc, để bọn họ về ."
Ôn Tịch Đường   thấy chút thương xót nào từ giọng  của . Nàng  thấu, trong mắt , những   chẳng qua chỉ là lũ kiến hôi.
Trước khi Nguỵ Từ Xuyên kịp ngăn , nàng vén một góc rèm cửa sổ. Nàng thấy một cặp vợ chồng đang ôm con quỳ rạp  đất, ánh mắt đầy hoảng loạn.
Người tuỳ tùng  theo ném một cái túi gấm nặng trịch xuống  mặt họ. Cặp vợ chồng liên tục dập đầu, nhưng  dám liếc mắt  một cái, ôm con vội vã chạy .
Không    là ảo giác của nàng , nhưng khi đứa bé  dậy, ánh mắt nó chạm  mắt nàng, dường như đang xác nhận diện mạo của nàng.
Chiếc xe ngựa  tiếp tục lăn bánh, như thể cảnh tượng   chỉ là một hạt bụi trong gió,  đáng nhắc đến.
Nguỵ Từ Xuyên cúi đầu,  tiếp tục bóc quýt cho nàng, giọng  vẫn dịu dàng như thường: "Làm nàng sợ  ? Không  quy củ thì  thành khuôn khổ,   thước đo thì  thể uốn nắn. Pháp luật ở Ung Châu nghiêm minh,  dân  quen với việc tuân thủ quy tắc, dễ  quá chuyện bé xé  to."
Môi nàng  chua chát, nhưng   là vị chua của quýt,  là chút lạnh lẽo trong lòng. Khoảnh khắc đó, nàng nhận ,  đàn ông , đối với nàng thì vô cùng dịu dàng, nhưng cùng lúc đó,   thể lạnh lùng đến tột độ với  khác.
Nàng     mắc kẹt trong sự dịu dàng của ,   ảnh hưởng bởi quyền lực của  nên mới trở thành vợ .
Nàng rũ mắt, trong lòng dâng lên một gợn sóng  tên.
Con đường trở  yên tĩnh, xe ngựa tiếp tục tiến về phía .
Trước khi quất roi,  đánh xe liếc  toà lầu phía ,   ẩn  trong bóng tối  mái nhà một lúc,  khẽ gật đầu.
Một lát , tiếng bánh xe lộc cộc vang lên, một bóng  lướt   tiếng động từ mái hiên, ẩn   góc phố, lẳng lặng theo sát cặp vợ chồng , như hình với bóng.
Người đó tên là Cửu Từ, một tử sĩ  trướng Nguỵ Từ Xuyên, xếp thứ chín, nên lấy tên "Từ".
Ba  trong gia đình  qua các con hẻm, rẽ  vài góc đường ngoằn ngoèo, cuối cùng đến một căn nhà yên tĩnh. Đứa trẻ  bế  trong sân, hai   chuyện với  bằng giọng nhỏ,  hề   sát khí đang ẩn nấp phía .
Bỗng nhiên  tiếng gió nổi lên, một bóng  từ  mái nhà lao xuống, thế sát phạt như gió, phong kín  đường lui.
Cửu Từ   d.a.o trong tay, mũi chân khẽ chạm  chân tường,  hình nghiêng  né tránh, lật tay đẩy , kình lực tản  khắp nơi, lá cây bay lượn như lưỡi dao.
Hai  trong hẻm   một lời, nhưng chiêu nào cũng nhắm  chỗ hiểm, lưỡi d.a.o giao , tóe  tia lửa, tường gạch đều  c.h.é.m thành từng vết.
Lòng Cửu Từ khẽ chấn động. Chiêu thức của đối phương chính xác, tàn nhẫn,   chiêu nào là giả, rõ ràng là   huấn luyện sát phạt giống như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giang-bay/chuong-6-con-meo-di-lac.html.]
Anh    khó đối phó. Anh là tử sĩ, vốn  sợ chết.   là tử sĩ của Nguỵ Từ Xuyên.
Trấn Nam Vương quyết đoán và lạnh lùng   một phần mềm yếu đối với tử sĩ và ám vệ vì "vương phi".
Chủ nhân thường yêu cầu tử sĩ  "thề sống c.h.ế.t để  thành nhiệm vụ", nhưng mệnh lệnh của   là: "Tính mạng của chủ nhân là  hết, tính mạng của ám vệ là thứ hai,  mất của nhiệm vụ là  cùng."
Cách   trong mắt  khác  lẽ chỉ là trò đùa, nhưng  trướng , các tử sĩ đều cam tâm tình nguyện xông pha  chốn nước sôi lửa bỏng.
Cửu Từ cũng .
Anh lật  chiến đấu  nữa, khi vung d.a.o lên, bỗng cảm thấy cổ họng lạnh toát.
Chỉ còn chút nữa thôi,  sẽ đầu một nơi,  một nẻo. May mà  phản ứng nhanh, lùi  né tránh, thoát  một kiếp. Lúc , gia đình ba    mất dấu.
Cửu Từ nghiến răng, ném  một nắm ám khí.
Đối thủ của  đang định né tránh, nhưng  thấy sương khói bao trùm  mắt.
Đợi đến khi   thể mở mắt, còn  bóng dáng Cửu Từ nữa?
"Thứ chuột nhắt hèn nhát!" Người đó hằn học mắng một tiếng.
Cùng lúc đó, gia đình ba      cửa  của một ngôi nhà vô danh.
Sân vườn yên tĩnh và sâu thẳm, cánh cổng màu đỏ son đóng chặt, tường sân đều lát gạch xanh, lối  lát đá trong sân sạch sẽ  một hạt bụi. Hai bên cửa sổ chạm khắc  trồng trúc và mai, bố trí tinh tế, dòng suối chảy róc rách. Đi  đến sân trong,   cũng thấy bồn nước, đá xếp, cây cảnh quý phái,  phô trương, nhưng  ẩn chứa sự sang trọng, tất cả đều do những  thợ thủ công lành nghề  nên.
Đi đến  cổng hoa nguyệt,  đàn ông bước nhanh lên,  nhỏ với  gác cổng: "Tiểu nhân Vương Hi, mang tin tức về 'con mèo  lạc' đến, xin ngài báo  một tiếng."
Vừa  thấy bốn chữ "con mèo  lạc", vẻ mặt của  lính canh  đổi, gật đầu nhẹ,     . Không lâu , một  quản sự đến dẫn họ, đưa thẳng đến sảnh chính của nhà chủ.
Khi cánh cửa  đẩy , đèn trong sảnh chính mờ mờ, hương trầm lượn lờ. Một    chiếc ghế thái sư, mặc áo choàng màu đen, khí chất trầm tĩnh và lạnh lẽo.
Trước mặt  đó buông một tấm rèm,  thể  rõ mặt, rõ ràng...  phận cao quý,  cho phép  thẳng.
Người đó  thấy tiếng bước chân,    động, chỉ  đốt ngón tay  nhẹ nhàng gõ  tay vịn, từng nhịp một, giống như m.á.u nhỏ xuống mặt nước.
Cặp vợ chồng  đến  ghế, cùng đứa trẻ quỳ rạp xuống đất. Người đàn ông  nhỏ: "Bẩm chủ nhân, hôm nay cố ý chặn xe, chỉ là để thăm dò thực hư,  ngờ vận may  tệ, con trai   rõ, 'con mèo  lạc'   ở cùng với Trấn Nam Vương, rõ ràng là  phản bội !"
"Rầm!"
Người đó đập mạnh  tay vịn, tay vịn của chiếc ghế thái sư gãy  đôi. Một đoạn gỗ trong lòng bàn tay  ,  siết chặt, hoá thành tro bụi.