Ta : "Hiện nay ngoài  Triệu Tương Quan uy h.i.ế.p Bắc Hán, trong  Đại nương nương cải cách những chính sách tệ hại, Bệ hạ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tính tình thuần thiện ai ai cũng ,   chư vị lão thần hết lòng phò tá dẫn dắt, ngày  ắt sẽ trở thành một vị minh quân. Còn Ngô vương, tâm tư thâm trầm khó lường. Bởi vì Đại nương nương cải cách, lấy  những lợi ích từ núi rừng sông hồ của các thế gia trả  cho dân, chỉnh đốn  hộ tịch, đề bạt những  Hán  tài nhưng xuất  hàn vi. Hắn liền mượn lòng bất mãn của các thế gia, kích động họ lập bè kết phái."
 
Gió lạnh  rừng cây thổi tới, rét buốt thấu xương.
 
"Rốt cuộc là Đại nương nương thao túng quyền lực,  là thế thúc cùng với   đang  Ngô vương lợi dụng, trở thành con cờ trong ván cờ tranh giành ngôi báu?"
 
Ta  chịu nổi gió rét, kéo chặt áo choàng  , sắc mặt tái nhợt ho khan vài tiếng, giang tay  hành lễ thật sâu với ông .
 
"Hại chính sự của một nước, chỉ vì vinh hiển cho một gia tộc, cái nào nặng cái nào nhẹ, thưa thế thúc, xin  hãy suy nghĩ cho kỹ."
 
Từ khi phụ mẫu qua đời,  một  gánh vác việc trong ngoài gia tộc, sức khỏe  sớm suy yếu. Trước đây một chút gió tuyết,   thể khiến  trở nên tiều tụy thế .
 
Lão giả   hồi lâu, thở dài lắc đầu: "Trước đây  cứ tưởng ngươi  giống  Chu gia, bây giờ xem , ngươi quá giống . Ngươi  học theo tổ phuk ngươi,  Tống Tương Công,   nhân nghĩa. Vậy ngươi  hiểu rằng,  bàn cờ tranh giành quyền lực, xưa nay   đến nhân nghĩa, đường c.h.ế.t nhiều, đường sống ít ỏi..."
 
Tuyết trắng rơi xuống lạnh lùng, tan chảy  hàng mi. Ta ngẩng đầu, khẽ : "Nếu  hiểu,  cũng  chẳng rời khỏi Giang Nam ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giang-nam/5.html.]
Khi Triệu Tương Quan liên tục đến tiểu viện của , chỉ  im lặng, ân cần hỏi han sức khỏe,  liền , "con đường chết" của   đến.
 
Ngày đầu tiên,    sân trống trải,  : "Trước  nàng thích nhất là chơi xích đu,  vẫn luôn  rằng đợi đến sinh thần nàng sẽ  cho nàng một cái giống như của Yến Yến,  mà   quên mất."
 
Ngày thứ hai,  mang đến ván gỗ, dây thừng, xắn tay áo lên  cho  một chiếc xích đu thật  giữa những cây cổ thụ trong sân.
 
Hắn ôm   lên xích đu, nhẹ nhàng đẩy từ phía . Khi đặt tay lên vai ,  ngạc nhiên vì  gầy  nhiều. Ta nửa thật nửa giả : "Chắc là do  quen với khí hậu kinh thành, đợi về Giang Nam sẽ khỏe  thôi."
 
Hắn im lặng,  đáp  lời . Chỉ  ngày mai sẽ mời đại phu đến xem bệnh. Ta liền hiểu rằng,   thể trở về Giang Nam  nữa .
 
Cứ như , nửa tháng trôi qua, phủ  vốn hoang vắng của , sắp  Triệu Tương Quan biến thành động phủ thần tiên .
 
Hạ Yến đêm khuya bí mật đến thăm, cũng  kinh ngạc mà  : "A Quan đúng là đang nuôi  trong nhung lụa đấy."
 
Nàng lắc đầu,  như oán trách  bất lực mà kéo vạt áo : "Đâu giống như đối với , keo kiệt vô cùng, bộ thường phục  từ trong quân doanh mặc đến tận hoàng cung, rách   thà tự  cầm kim chỉ vá , cũng  cho   bộ mới."
 
Cái tay áo thêu uyên ương tinh xảo  lướt qua  mắt , nàng  xuống, phất tay cho  lui , chỉ để  một bình rượu, hai chiếc chén bạc.