Giang Thắng Hàn - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-01 10:28:26
Lượt xem: 454
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
19
Đêm ấy, ta cầm chiếc trâm cài tóc đã được mài nhọn, ngồi nhìn Thẩm Tiệm Sơn đang hôn mê rất lâu.
Ngày đại hôn, tân lang bị ám sát c.h.ế.t bất đắc kỳ tử —
Nghĩ đi nghĩ lại, e rằng sẽ chẳng ai nghi ngờ một tân nương “mềm mại đáng thương”.
Thế nhưng, đầu trâm nhiều lần dí sát vào yết hầu hắn.
Cuối cùng, ta vẫn buông tha.
Cho đến khi nến long phụng cháy hết, ta mới dịch Thẩm Tiệm Sơn đang bất tỉnh sang một bên, tự mình chiếm nửa giường còn lại, cố gắng ngủ một đêm.
Sáng hôm sau, Thẩm Tiệm Sơn tỉnh rất sớm.
Nhưng hắn không rời giường, cứ nghiêng người nằm đó.
Vừa mở mắt ra, ta liền bắt gặp ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn mình chằm chằm.
“Phu nhân, nàng tỉnh rồi à?”
Giọng nói ấm áp mang theo chút trầm khàn khi vừa tỉnh giấc.
Rõ ràng là đang hỏi, nhưng ngữ khí lại bình thản, không mang theo chút hiếu kỳ hay dò xét nào với câu trả lời.
“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Vì sao đầu ta lại đau thế này?”
Tiếng “phu nhân” kia thốt ra quá tự nhiên.
Tự nhiên đến mức khiến ta hoài nghi — phải chăng đêm qua hắn chỉ giả vờ ngất.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chẳng qua là nhìn chuẩn được tâm trạng bất ổn của ta, nên cố ý dùng chuyện này để khống chế ta.
Cũng đúng.
Ta đến cả phản bác cũng không dám.
“Đêm qua ngài uống say, lúc ngã xuống thì tự đập đầu vào cạnh giường.”
Khoé môi hắn khẽ cong lên, làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng biết là thật sự tin, hay cũng đang diễn trò.
“Bảo sao.”
“Ta còn suýt tưởng đêm qua có thích khách đột nhập nữa cơ.”
Ta: ???
Quả nhiên, hắn là giả vờ ngất phải không?
May mà tuy nói thế, hắn cũng không truy cứu thêm gì.
Chỉ là — có vẻ như đã nếm được chút “ngọt bùi”.
Kể từ hôm đó, tiếng “phu nhân” kia càng gọi càng thuận miệng.
Cuộc sống yên ổn trôi qua hơn một tháng.
Sau hơn một tháng, trong kinh thành xảy ra hai chuyện lớn.
Một là phủ Thượng thư bộ Hộ chủ động hủy bỏ hôn ước với phủ Tấn Viễn Hầu.
Hai là từ thành Nhung Nguyệt truyền đến tin tức:
Trong trận chiến khốc liệt với đại quân nước Tề, có một tù binh được cứu sống.
Sau khi điều tra, phát hiện thân phận của người ấy — chính là một trinh sát của quân Xích Tiêu năm xưa, mất tích hai mươi lăm năm trước.
Ngay khi được cứu, việc đầu tiên hắn làm là viết một bản cáo trạng, gửi thẳng về kinh.
Tố cáo Tần Hạc Quy — khi đó còn chưa được phong làm Tấn Viễn Hầu — cố ý báo sai quân tình.
Không chỉ khiến quân Xích Tiêu toàn quân bị diệt.
Sau đó còn vu oan cho thống lĩnh quân Xích Tiêu, Dư tướng quân tội danh thông đồng địch phản, cướp công đoạt vị.
Một vụ án cũ, từ đây nổi sóng trở lại.
20
Hai mươi lăm năm trước, Đại Ung và nước Tề giao chiến căng thẳng.
Khi ấy, quân Tề liên tiếp chiếm được nhiều thành trì của Đại Ung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giang-thang-han/9.html.]
May nhờ Dư tướng quân chỉ huy quân Xích Tiêu anh dũng kháng địch, mới có thể giành lại được vài thành.
Thế nhưng ngay sau đại thắng trận Nhung Nguyệt, Dư tướng quân lại bất ngờ dẫn ba vạn binh sĩ xuất thành giữa đêm.
Mãi đến sáng hôm sau, người ta mới phát hiện t.h.i t.h.ể của toàn quân Xích Tiêu bị tàn sát sạch sẽ ở Lộc Nhi lĩnh.
Ba vạn đại quân, không một ai sống sót.
Ngoại trừ một người phó tướng quân Xích Tiêu bị thương nặng nên không cùng xuất chiến Tần Hạc Quy.
Sau đó, người ta lục soát được trong trướng doanh của Dư tướng quân những thư tín cấu kết với hoàng thất nước Tề.
Thỏa thuận chia đất, bán thành, cố ý thao túng cục diện chiến tranh.
Nhà họ Dư bị tru di tam tộc.
Mà Tần Hạc Quy thì cố sức thủ thành Nhung Nguyệt.
Hai năm sau được triệu hồi kinh thành, phong làm Tấn Viễn Hầu.
Năm xưa vụ án ấy chấn động triều đình.
Nay một lần nữa bị khơi lại, thiên tử vẫn vô cùng phẫn nộ, lập tức hạ chỉ cho Đại Lý Tự tra xét toàn bộ.
Tất cả người trong phủ Tấn Viễn Hầu đều bị cấm túc.
Chỉ là, dù sao cũng là án cũ năm xưa.
Ngoài nhân chứng sống kia ra, chẳng còn mấy chứng cứ.
Vì thế điều tra suốt hơn một tháng, vẫn chưa tra ra được kết quả gì.
Nhưng triều đình có thể tra ra được gì chứ?
Chuyện ấy, vốn cũng chẳng liên quan gì nhiều đến ta.
Ta không mấy để tâm.
Chỉ là một đêm khuya nọ, ta thay y phục dạ hành, lợi dụng lúc đêm tối vắng lặng, lặng lẽ lẻn vào phủ Tấn Viễn Hầu.
Ta sống ở phủ này hơn mười năm, rõ ràng đường đi lối lại cùng lịch thay lính gác trong phủ như lòng bàn tay.
Chẳng tốn bao công sức, đã lặng lẽ vào được phòng của Tần Phóng.
Hắn rất cảnh giác.
Gần như ngay khi ta vừa khép cửa phòng, hắn đã giật mình bật dậy từ trên giường.
“Ai đó!”
Giữa bóng tối, ánh đao loé lên lạnh lẽo.
Hắn cầm chủy thủ trong tay, có vẻ định lớn tiếng gọi người.
Ta vội lên tiếng:
“Là ta.”
“Đừng lên tiếng, thân phận của ta hiện giờ không tiện lộ diện, ta không muốn bị người khác phát hiện.”
21
Lửa đèn được châm sáng.
Tần Phóng đứng ở cửa, sai lui tiểu tư và nha hoàn canh đêm.
Xác nhận trong viện không còn ai khác, hắn mới đóng cửa lại, xoay người bước vào trong.
Đối với chuyện bị cấm túc, hắn dường như chẳng mấy sốt ruột.
Nhìn thấy mặt ta, như thể nhớ đến những điều không vui trước đó, hắn liền lạnh sắc mặt.
“Không phải đã nói không còn liên can gì đến Hầu phủ nữa sao? Ngươi tới đây làm gì? Đến xem trò cười của ta à?”
“Hầu phủ gặp nạn, ta đâu phải kẻ sắt đá vô tình, sao có thể thực sự khoanh tay đứng nhìn?”
Ta ngồi xuống.
Thuận tay cầm một chén trà trên bàn, rót đầy đưa cho hắn.
Lại rót cho mình một chén.
“Ta nhớ trước kia ngươi từng có thời gian hay bị ho về đêm vì phổi nóng? Nay đã đỡ hơn chưa?”
“Uống chút nước rồi hẵng nói.”
Cứ ngỡ mình nghe nhầm, sắc mặt hắn khẽ sững lại.