Giáo Sư Lục, Anh Ấy Quá Nho Nhã (Phần 2) - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:49:48
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng yêu, thể sẽ trở thành thiết nhất của , bất kể là bí mật giấu kỹ đến , cũng thể che giấu cả đời, sớm muộn gì tấm màn che cuối cùng cũng vén lên.

 

thể đổi những chuyện xảy , điều duy nhất thể , là tự phơi bày tất cả.

 

Nếu Lục Bác Nhã thể chấp nhận, sẽ càng yêu hơn.

 

Nếu Lục Bác Nhã thể chấp nhận, đó là quyền của .

 

“Cũng đến lúc .” lẩm bẩm, hạ quyết tâm.

 

12.

 

Thời gian hẹn với cô là cuối tuần.

 

Sáng sớm tinh mơ, Lục Bác Nhã đến nhà.

 

dụi mắt ngáp dài, chỉ một thoáng lơ đễnh, chứng kiến cảnh tiên nhân hạ phàm!

 

Lục Bác Nhã vận một bộ vest màu xanh sapphire, bộ vest cắt may cực kỳ khéo léo, nổi bật bờ vai rộng, đôi chân dài và vòng eo thon của .

 

Cà vạt kèm kẹp bằng một chiếc kẹp cà vạt bạc sáng, cổ tay áo sơ mi là một đôi khuy măng sét sapphire, chân giày da sáng bóng.

 

Tóc tai cố ý chăm chút, bồng bềnh xoăn, thậm chí——còn nhuộm màu!

 

Mái tóc màu lanh tôn lên làn da trắng sáng của , nổi bật khí chất cao sang tao nhã.

 

Không chỉ , còn đeo kính gọng vàng, tuy dây đeo kính, nhưng gọng kính khắc hoa văn, ẩn giấu kim cương nhỏ, càng thêm lộng lẫy xa hoa. 

 

“Anh định t.h.ả.m đỏ đấy ?” Vẻ ập tới, khiến kinh ngạc đến rớt cả cằm.

 

“Chính thức mắt, ăn mặc chỉnh tề,” liếc đồng hồ đeo tay, “Để muộn , em mau rửa mặt đồ .”

 

Cái đồng hồ !

 

suýt nữa chói mù mắt, món đồ trị giá mấy triệu, đúng là quá chói lòa.

 

Sớm gia thế Lục Bác Nhã đơn giản, nhưng mãi đến hôm nay, mới hiểu, thế nào là thổ hào phô trương và phú hào khiêm tốn.

 

Ngoài cửa là một chiếc xe việt dã to bản vuông vức, mà ý chí chiến đấu của dâng trào.

 

nỗ lực gấp bội, sớm ngày thực hiện mục tiêu vĩ đại “ kiếm tiền nuôi gia đình”, “ xinh như hoa”!

 

Trước khi lên xe, kéo tay áo , chút e dè mà đưa yêu cầu: “Em lái.”

 

Lục Bác Nhã nghĩ ngợi mà đưa ngay chìa khóa xe cho .

 

nhảy cẫng lên tại chỗ, vui vẻ mở cửa ghế lái.

 

Người đàn ông yêu xe, cảm ơn nhé, thực phụ nữ còn yêu hơn!

 

Lái xe một mạch đến lầu nhà cô, vẫn thỏa cơn ghiền, Lục Bác Nhã lấy hộp quà từ cốp xe , đổi xe với để lái.

 

“Như thế ngại lắm,” hì hì, “Chìa khóa xe em để ở nhà , tối đưa cho .”

 

Nói xong, mấy hộp quà đang xách tay, lắc đầu, giành lấy hết: “Để em cầm cho, bộ dạng của hợp để chợ. Anh mua nhiều quá thì , còn nữa ?”

 

Quà Lục Bác Nhã mang tới, chỉ hai xách nổi, mà thêm hai nữa cũng khó.

 

Thật đúng lúc, ở cách xa gần, Hàn Gia Di và Tùy Tân tới.

 

thấy họ, ánh mắt bất giác chút lảng tránh.

 

Lục Bác Nhã cũng theo ánh mắt .

 

Ánh mắt chỉ dừng một chút Hàn Gia Di, dán chặt Tùy Tân rời.

 

Tùy Tân mặc vest sáng màu, đeo kính, trông dáng một trí thức.

 

“Gia Di,” nhếch mép, gượng gạo, “ lúc hai về, mang mấy món quà lên cùng luôn nhé.”

 

Hàn Gia Di nhúc nhích, chỉ thản nhiên : “Tùy Tân, xách quà.”

 

Tùy Tân bước tới, mặt Lục Bác Nhã.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giao-su-luc-anh-ay-qua-nho-nha-phan-2/chuong-14.html.]

Cùng là cặp kính trong suốt, nhưng thần thái trong hai đôi mắt khác biệt.

 

Lục Bác Nhã bình thản gợn sóng, vẫn ôn hòa như cũ, còn Tùy Tân né tránh ánh mắt , cúi xách hộp quà lên.

 

Hàn Gia Di Lục Bác Nhã và Tùy Tân, vẻ lạnh lùng hằn sâu trong đáy mắt.

 

Vừa bước cửa, ngửi thấy mùi canh sườn.

 

Ngón tay đang xách hộp quà bỗng siết chặt, từ từ thả lỏng.

 

Vẻ mặt Lục Bác Nhã vốn hề đổi khi đối mặt với Hàn Gia Di và Tùy Tân, cuối cùng cũng biến chuyển.

 

Anh nhíu chặt mày, liếc .

 

tỏ vô cùng nhiệt tình sự xuất hiện của Lục Bác Nhã, cũng nể mặt .

 

Trên bàn bày tám món ăn một món canh, bộ đồ ăn sứ tinh xảo dùng trong dịp Tết cũng mang .

 

Cô múc cho một bát canh, lúc đưa cho , bỗng Lục Bác Nhã chặn .

 

Động tác của tao nhã nhưng cho phép kháng cự, chặn bát canh từ tay cô, lấy về phía .

 

“Tiểu Lục?” Cô sững sờ giây lát, , “Cháu cũng uống ? Được, bát cho cháu, để cô múc cho Tiểu Ly bát khác.”

 

“Không cần múc nữa,” Lục Bác Nhã thản nhiên , “Từ Ly uống canh sườn.”

 

Lời của thốt , cả bàn ăn chìm im lặng ngắn ngủi.

 

Nụ của cô cứng đờ, giọng khô khốc: “Vậy ?”

 

siết chặt lòng bàn tay, lí nhí: “Cũng… …”

 

“Phải,” Lục Bác Nhã đặt bát canh xuống, nắm lấy tay gầm bàn, kiên định , “Cô uống canh sườn.”

 

ngây Lục Bác Nhã, tay gỡ , năm ngón tay co , đan chặt .

 

Hàn Gia Di đặt đũa xuống, Lục Bác Nhã, lạnh lùng hỏi: “Cô uống, ? Cô với ?”

 

Không đợi Lục Bác Nhã trả lời, Hàn Gia Di khẩy: “Thế cô với , tại uống ?”

 

Lục Bác Nhã Hàn Gia Di, khẽ nheo mắt.

 

Tay và Lục Bác Nhã nắm chặt lấy , hít sâu một , cố gắng , lảng : “Thật em thích uống canh sườn lắm, cần nghiêm trọng thế .”

 

“Bởi vì,” Hàn Gia Di chằm chằm Lục Bác Nhã, nhếch mép , “Mẹ của Từ Ly, mợ của , khi nấu cho chị món canh sườn cuối cùng, nhảy lầu tự sát ngay lúc chị đang uống canh.”

 

“Ong” một tiếng, âm thanh chói tai rít lên trong tai , giống như âm thanh cuối cùng còn sót khi điếc, khiến mất hết phản ứng.

 

Tay dường như siết chặt thêm, Lục Bác Nhã mở miệng, gì đó, Hàn Gia Di cũng mở miệng, gì đó.

 

Họ gì? rõ một chữ nào.

 

Sau gáy đau như kim châm, tai ong ong nhức óc, thế giới mắt méo mó cả .

 

c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, để cơn đau lấn át tất cả, để lý trí dần về.

 

Âm thanh xa xăm gần hơn, cũng rõ ràng hơn.

 

Ánh mắt bình thản của Lục Bác Nhã về phía Hàn Gia Di: “Vậy là, cô .”

 

Chuyển mắt, sang cô , “Vậy là, cô cũng .”

 

Mặt Hàn Gia Di tái mét, cô cúi gằm mặt, cả hai đều gì.

 

Lục Bác Nhã họ, qua cặp kính ôn nhuận, đôi mắt đen tựa như thỏi mực trong tuyết sương, cái lạnh thấu xương đậm đặc.

 

Anh dậy, kéo cùng lên.

 

Sau tiếng nhạt và lạnh lùng của Lục Bác Nhã, đột ngột giật mạnh khăn trải bàn, bát đĩa, đũa thìa, cơm canh thức ăn bàn, cứ thế rơi vỡ tan tành sàn.

 

Tiếng hét của cô và tiếng quát giận dữ của Hàn Gia Di đồng thời vang lên.

 

Lục Bác Nhã coi như thấy, thèm để mắt, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y , khẽ : “Chúng .”

 

Loading...