Giáo Sư Lục, Anh Ấy Quá Nho Nhã (Phần 2) - Chương 23
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:53:33
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nói ạ." trả lời, giọng trầm xuống, "Mẹ đối xử với như , vất vả."
Một tiếng nhạo, cắt ngang lời .
Lam Quỳnh như kẻ ngốc: "Cậu với cô như ?"
nhíu mày: "Có gì đúng ?"
Lam Quỳnh khép mắt, suy tư một lát ngước lên : "Có Lam Bác Nhã với cô, coi là thế của cha , ép những việc , bám víu một cách méo mó và bệnh hoạn... đúng ?"
gật đầu nhẹ đến mức gần như thấy.
Lam Quỳnh lạnh: "Cậu đúng là... chỉ những gì lợi cho ."
Ánh mắt lạnh : "Ý của chị là, đang lừa ?"
"Lừa cô thì hẳn, đúng là đối xử với như , nhưng bản thì là thỏ trắng ngây thơ lương thiện gì ?”
Lam Quỳnh mỉa mai : "Lúc mới đến nhà họ Lam, ai cũng thấy là vô tội nhất, dù cũng thể quyết định nơi sinh của , còn đối xử như thế... càng lớn, Lam Bác Nhã càng nổi loạn, càng cách thao túng lòng .”
"Mẹ yêu vẻ dịu dàng như gió xuân của cha , thì ây cứ thích đua xe bạt mạng, đ.á.n.h tàn nhẫn.”
"Mặc bộ đồ trang nhã nhất, mặt dính đầy máu, cả ngông cuồng ngang ngược, khiêu khích , kích động .”
"Biết thể rời khỏi Hương Cảng, cũng thoát khỏi sự kiểm soát của , Lam Bác Nhã bắt đầu dày vò ngược .
"Mẹ càng giống cha , càng cố tình ngược , mấy năm đó, tình trạng tinh thần của ngày càng tệ, khó mà là liên quan đến .”
"Mẹ c.h.ế.t trong vòng tay Lam Bác Nhã, nắm chặt vạt áo , c.h.ế.t nhắm mắt.”
"Sau khi mất, Lam Bác Nhã rời Hương Cảng, nhưng phận quá nhạy cảm, dù là con riêng cũng quyền thừa kế gia sản, tập đoàn Lam Diệu đang trong giai đoạn chuyển giao quyền lực, thể để xảy rắc rối.”
"Giống như giam giữ Lam Bác Nhã, cũng hạn chế rời khỏi tầm kiểm soát của .”
"Lam Bác Nhã cũng lợi hại thật, để thả , cậy phận của cấu kết với ngoài, đ.â.m lén lưng , cô xem là kẻ điên ?"
Chưa đợi trả lời, Lam Quỳnh khẩy một tiếng: "Ra vẻ yếu đuối , đó c.ắ.n ngược , cuối cùng là bán thảm, đây là chiêu trò sở trường của Lam Bác Nhã."
nổi nữa, bật dậy : "Anh trở nên như , là các ép!"
Lam Quỳnh từ từ ngước mắt lên, từ xa.
kìm nén cơn tức giận đang cuộn trào trong lòng, trầm giọng với Lam Quỳnh: "Chính chị cũng , gì sai cả, quyết định nơi sinh của , vốn thể lớn lên vô lo vô nghĩ ở Tô Nam, là chị đưa về Hương Cảng.”
"Bà đưa về, nhưng yêu thương , những yêu, mà còn đối xử với như , thể gì?”
"Người khác tổn thương , chẳng lẽ khoan dung vô hạn với họ ?
", , nhưng cũng !
"Lục Bác Nhã , chọn cách phản kháng!
"Là chị áp đặt tình yêu méo mó lên , cuối cùng bà điên loạn như , c.h.ế.t nhắm mắt, chẳng lẽ tất cả đều là của Lục Bác Nhã ?”
" hiểu mấy đạo lý cao xa đó, chỉ , một mới hai.”
"Chưa bao giờ chuyện tất cả đều là , chỉ kẻ đầu tiên điều ác vì ác, và những khác buộc dùng cái ác để diệt cái ác mà thôi."
Nào là một bàn tay vỗ kêu, nào là cả hai bên đều sai, nào là mỗi bên đ.á.n.h năm mươi gậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giao-su-luc-anh-ay-qua-nho-nha-phan-2/chuong-23.html.]
Một bàn tay tát mặt ai mà kêu? Cả hai bên đều sai ai đúng? Dựa mà chịu đòn cùng khác?
"Lục Bác Nhã sai!" thẳng Lam Quỳnh.
Kể từ đầu gặp mặt, bất kể là nể nang phận của Lam Quỳnh vì mối quan hệ với Lục Bác Nhã, đều tôn trọng, thậm chí là cung kính với bà .
bây giờ thì khác , những lời bà , những lời chỉ trích với Lục Bác Nhã, một chữ cũng nuốt trôi.
"Tất cả bi kịch, đều bắt nguồn từ mối tình vụng trộm của chị và cha !”
"Tất cả tranh chấp, đều do nhà họ Lam các ỷ thế, dồn đường cùng!”
"Chị điên, điên đấy, điên , điên đúng!”
" chính là yêu cái vẻ ngoài đồng nhất của , chính là yêu cái tên điên lịch lãm đó, thì nào?”
" , cũng chị, các đối xử với , nên mới đối xử với các , giống các , yêu Lục Bác Nhã, là yêu con .”
"Tất cả dáng vẻ yêu, đều !"
"Vậy nên," Lam Quỳnh bình thản hỏi, "cô sẽ rời xa , đúng ?"
"!" đáp chút do dự.
"Tốt lắm," Lam Quỳnh khẽ, chậm rãi mà lạnh lùng, "Giả tạo mãi mãi là giả tạo, vì giả tạo mà yêu , thì cũng sẽ vì giả tạo mà hết yêu. Cái lý lẽ hiểu, nhưng hiểu."
sững sờ một chút.
Chưa kịp nghĩ sâu về câu , Lam Quỳnh cũng dậy, hờ hững : "Váy cưới, trang sức kim cương, cái gì cần đặt thì đặt sớm , thời gian của quý giá, ở Hương Cảng chờ hai ."
Nhìn bóng lưng Lam Quỳnh rời , chau mày suy nghĩ hồi lâu.
"Từ Ly!" Lục Bác Nhã bước nhanh , ôm chầm lấy eo , "Chị gì với em nữa?"
"..." Khoan !
nheo mắt , Lam Quỳnh chuyện với xong, Lục Bác Nhã dịu dàng bán thảm, moi của câu hứa " thế nào em cũng rời xa ", hóa là đang chờ sẵn ở đây!
Xem Lam Quỳnh sai, những ánh mắt đáng sợ thỉnh thoảng bắt gặp cũng sai.
"Từ Ly?" Ánh mắt Lục Bác Nhã d.a.o động.
bật : "Kích thích quá!"
"Cái gì?" Lục Bác Nhã nhíu mày khó hiểu.
lắc đầu, : "Sếp Lam giục cưới thôi, xem phận như chị , cũng suốt ngày giục cưới giục sinh . À, mới nhớ, đây em tin đồn, là nhà càng lớn nghiệp càng to, càng cần con cháu đông đúc, may mà em là chủ trương kết hôn và sinh con, lỡ như em theo chủ nghĩa kết hôn sinh con cho bình yên thì…"
vỗ tay một cái, thất kinh: "Vậy chẳng em mất tư cách thừa kế 'ngai vàng' nhà ?!"
Lục Bác Nhã nhăng cuội pha trò, thu vẻ lo lắng, tiên là thở dài, đó nhịn với : "Em đội vương miện , chút sản nghiệp nhà họ Lam thì đáng là gì."
"Đâu á á?" ấn ấn lên đầu , "Sao em sờ thấy gì cả."
Lục Bác Nhã ôm , kéo gần cách, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu .
[Chịu đựng gánh nặng mà thường thể chịu đựng, sở hữu những thứ mà thường thể sở hữu, bước từ con đường đầy chông gai, từng đ.á.n.h mất sơ tâm, từng hủy hoại bản tính. Vinh quang và ánh sáng thuộc về Từ Ly, vẫn luôn ở đó.]