Giáo Sư Lục, Anh Ấy Quá Nho Nhã (Phần 2) - Chương 25 - Hoàn
Cập nhật lúc: 2025-11-01 12:54:25
Lượt xem: 53
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người — Lòng Hàn Gia Di run lên bần bật.
Một quang minh lạc như Lục Bác Nhã, tại cho cô cảm giác âm u lạnh lẽo thế .
Lục Bác Nhã Hàn Gia Di: "Có một chuyện, đúng, là hai chuyện, cũng cho cô ."
"Chuyện gì..." Hàn Gia Di ngập ngừng.
"Chuyện thứ nhất, chuyện cô rời khỏi Tô Nam," Lục Bác Nhã nhe hàm răng trắng, đến lạnh gáy:
"Là ."
Hàn Gia Di lập tức sững sờ.
"Đương nhiên, dùng thủ đoạn trái quy tắc, thỏa thuận với bà một điều kiện," Lục Bác Nhã cúi đầu hai ngón tay đang xoa , thong thả , " chuyển một căn nhà ở Cảnh Viên thuộc sở hữu của cho bà , bà rời Tô Nam, gặp Từ Ly nữa. Bà vui, cũng đồng ý nhanh gọn. Nghe , nhà lầu nhà bắt đầu sửa chữa , nghĩ, cô chắc là hài lòng với căn nhà đó nhỉ?"
Sắc mặt Hàn Gia Di biến đổi khôn lường, lẩm bẩm: "Đó là nhà của ..."
"Cô hận Từ Ly, nhận trợ cấp của cô , ít nhiều cũng chút khí phách, nhưng cô thì thực tế hơn cô nhiều, bà nhận quà của , cho qua chuyện năm đó. Cái vẻ mặt vội vàng mà vui mừng như điên của bà , biểu cảm đó, đến giờ vẫn còn nhớ."
Lục Bác Nhã rũ mắt, khóe miệng mỉm : "Cô nắm lấy sợi dây đạo đức và mạng , trói chặt Từ Ly lên giá gỗ, vẻ kiên trung cốt cách, oán tất báo, hà tất ?"
" cần đồ của ! cũng cần đồ của Từ Ly!" Hàn Gia Di hét lên.
"Vậy cô về chuyện tử tế với cô ," Lục Bác Nhã lạnh nhạt chế giễu, "Hỏi xem bà bằng lòng trả căn nhà mấy chục triệu, chỉ vì chút kiêu ngạo hận thù của cô ? Nói như , mạng của cha cô, cái gọi là tình yêu của cô, tính cũng chỉ đáng một căn nhà, rẻ mạt thật."
"Còn chuyện thứ hai, cũng cho cô luôn," Mắt mày Lục Bác Nhã long lanh, nụ như hoa, "Người mà Từ Ly tặng vòng tay, Tùy Tân, mà là ."
Anh từ từ giơ tay lên, cổ tay là một chiếc vòng đá mấy đắt tiền.
"Từ Ly từng thương, trí nhớ mất một phần, nhưng bản cô .”
"Cô quên , nhưng tìm thấy chút bóng dáng hao hao giống Tùy Tân, thế là đối xử đặc biệt với .”
"Tùy Tân thích Từ Ly, nhưng dần dần, phát hiện gì đó , vì Từ Ly thích .”
"Từ Ly chỉ với , cô cũng với nhiều , đặc biệt, nhưng là tình cảm nam nữ.”
"Sau đó, ở một thời điểm nào đó, Tùy Tân lẽ đoán Từ Ly mất trí nhớ, hoặc cũng thể chỉ đơn thuần phát hiện Từ Ly coi là cái bóng của ... À, cái đó quan trọng, quan trọng là, Tùy Tân khi sự thật giận quá hóa thẹn, chọn cách tỏ tình với cô, mà Từ Ly cảm thấy áy náy và đang cố gắng bù đắp, dùng cách để trả thù Từ Ly.”
"Còn Từ Ly, vì trí nhớ sai lệch, rõ ràng đưa vòng tay cho , nhưng quên mất.”
"Sau khi xác định rõ bất kỳ tình cảm nam nữ nào với Tùy Tân, cô chọn cách rút lời hứa của , rút chiếc vòng tay vốn dĩ bao giờ thuộc về Tùy Tân .”
"Tiện thể luôn, trong cuộc đời của Từ Ly, là mối tình đầu cô lãng quên, còn cô và Tùy Tân là những kẻ tự nhảy để thể hiện sự tồn tại, thực sự thừa thãi."
"Anh bậy!" Hàn Gia Di hét lên, "Tất cả đều là bịa đặt!"
" bịa đặt , cô hỏi Tùy Tân chẳng là ?" Lục Bác Nhã nhếch môi .
" nhất định sẽ hỏi! Không chỉ Tùy Tân, còn , nhà cần, sẽ trả cho !" Hàn Gia Di gào lên.
Lục Bác Nhã hờ hững "ồ" một tiếng, thèm Hàn Gia Di thêm cái nào nữa, xoay rời .
Đêm trăng thế . Anh ngước mắt bầu trời đêm dịu dàng.
Cười một cái, lấy điện thoại , điện thoại của Từ Ly gọi đến.
"Anh đang ở ?"
Bên điện thoại, giọng trong trẻo đầy sức sống của Từ Ly vang lên: "Em gửi tin nhắn thấy ? Em đang ở lầu ký túc xá nữ."
"Anh thấy tin nhắn của em," Lục Bác Nhã , "Đến hồ Nguyệt Lượng , ở phía ký túc xá nữ."
"Ok! Đến ngay!"
Cúp điện thoại, vẻ ấm áp trong mắt Lục Bác Nhã tan biến, đó là sự chế giễu.
Những lời , mấy phần thật, mấy phần giả, ngoài bản , ai .
Hàn Gia Di bất kể là cãi với cô , là xác minh với Tùy Tân, kết quả cuối cùng đều là ầm ĩ trở mặt.
Để ba đó bắt nạt Từ Ly bao nhiêu năm nay, là của .
Hàn Gia Di đúng, là "lấy oán báo oán".
ngoài lấy oán báo oán, càng thích dùng thủ đoạn, đùa bỡn lòng .
Lần ...
Lần sẽ cho Hàn Gia Di , cô và Từ Ly là chị em quan hệ huyết thống, cô thấy mắt giống Từ Ly ?... Lúc Tùy Tân cô , trong lòng nghĩ đến cô là Từ Ly nhỉ...
Không khích bác mấy bọn họ mới chia tay, thật sự là quá mong chờ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giao-su-luc-anh-ay-qua-nho-nha-phan-2/chuong-25-hoan.html.]
22.
[Ngoại truyện - Hai chiếc vòng tay]
Từ Ly đột nhiên tỉnh giấc một buổi tối bình thường thể bình thường hơn.
Gáy đau như xé rách tâm can, cô ôm đầu, rít lên khe khẽ, đ.á.n.h thức Lục Bác Nhã đang say ngủ bên cạnh.
Như thể hộp sọ sắp nổ tung, những mảnh ký ức mỏng manh, sắc lẹm đ.â.m thẳng óc.
Từ Ly nắm chặt lấy gối, gần như cào nát ruột gối.
Cuối cùng chịu nổi nữa, Từ Ly đập mạnh đầu thành giường một cái.
Sau tiếng "bụp" trầm đục, Từ Ly mặt đẫm mồ hôi lạnh, đồng tử chấn động.
"Từ Ly!"
Việc đầu tiên Lục Bác Nhã khi giật tỉnh dậy là bật dậy ôm lấy cô: "Sao ? Em gặp ác mộng ?"
Từ Ly chậm rãi đầu, về phía bóng hình rõ nét trong bóng tối.
"Lục..." Giọng cô khàn, thở định.
Lục Bác Nhã một tay ôm cô, tay bật đèn ngủ.
Ánh đèn ấm áp dịu nhẹ bao trùm căn phòng, mắt Từ Ly đỏ hoe, chằm chằm mặt Lục Bác Nhã chớp.
"Không ," tưởng cô bóng đè, Lục Bác Nhã hôn lên trán cô, "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi..."
"Không ." Từ Ly lắc đầu, một cách trống rỗng, "Không mơ..."
Nói xong câu đó, cô đột nhiên đẩy Lục Bác Nhã , tốc chăn chạy chân trần xuống giường.
"Từ Ly!" Lục Bác Nhã thất kinh, lập tức đuổi theo.
Nhà mới của họ ở Tô Nam vẫn đang sửa chữa, hai đang ở tại nhà cũ của Từ Ly.
Từ Ly chạy khỏi phòng ngủ, chạy qua phòng khách, mở cửa chính, lao thẳng sân.
"Từ Ly!" Lục Bác Nhã đuổi gọi, nhưng khi đến cửa, đột ngột dừng .
Trong sân, Từ Ly cầm một cây cuốc chim, sức đào bới gốc cây ngọc lan đốn.
Đất hất lên hết đống đến đống khác.
Một chiếc hộp gỗ đen sì lộ một góc.
Từ Ly vứt cuốc , dùng tay bới chiếc hộp gỗ .
Bị chôn đất nhiều năm, chốt gỗ hộp sớm rơi , Từ Ly ôm chiếc hộp gỗ bẩn nát, đầu Lục Bác Nhã đang ở cửa.
Lục Bác Nhã siết chặt hai tay, mất vẻ ôn hòa, phóng khoáng thường ngày, tựa như một cây cung kéo căng, cơ thể gồng cứng.
Dưới ánh của Lục Bác Nhã, Từ Ly mở chiếc hộp .
Một chuỗi vòng tay bằng ngọc béo múp, trắng bóng cô lấy .
"Đây là cái gì ?"
"Ngọc dương chi."
"Ngọc dương chi là gì?"
"Một loại đá."
"Hơi , đá ở công trường của ba tớ còn hơn cái nhiều... Ê! Cậu ném gì !"
"Quà sinh nhật tớ tặng, tớ thèm."
"Không thèm cũng đừng vứt lung tung chứ. Lần tớ xâu cho một cái vòng tay, cũng dùng đá, đảm bảo hơn cái gấp vạn !"
"Ừm."
"Vậy cái thế nào? Cậu đừng vứt đấy nhé, dù gì cũng là tấm lòng... Hay là, chôn gốc cây , tớ tìm cho cái hộp, lỡ , thì đào lên, cũng ý nghĩa kỷ niệm lắm chứ."
"Chiếc vòng tay ," Từ Ly Lục Bác Nhã từ xa, mắt ngấn lệ, môi mỉm , "Mấy trăm nghìn tệ đấy."
Lục Bác Nhã bước tới, đeo chiếc vòng tay lên cổ tay Từ Ly, giơ một tay của lên, lắc lắc chuỗi vòng đá đủ màu đó: "Chiếc vòng tay , vô giá."
[Hết truyện]