Giáo Sư Lục, Anh Ấy Quá Nho Nhã - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-10-31 18:56:05
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không chỉ chính trực, mà còn dịu dàng.” Anh tiếp tục “buff” thêm cho .

 

Đây—

 

luống cuống tay chân: “Dịu, dịu dàng?”

 

Nói á?

 

Một kẻ thô lỗ như , cả đời cũng chẳng liên quan gì đến hai chữ “dịu dàng” cả!

 

“Chính trực, dịu dàng, và...” Lục Bác Nhã gắp một con tôm hùm nướng phô mai đặt đĩa của , ngước mắt : “là một .”

 

“A, ha, ha...” cứng đờ, khóe miệng giật giật, hóa cảm giác “phát thẻ ” là thế .

 

với tới tiên tử, nhưng từ chối thẳng thừng thế , lòng vẫn trĩu nặng.

 

lơ đãng ăn hết phần thịt của hai , lúc tính tiền, lấy điện thoại : “Để , mời.”

 

Lục Bác Nhã tranh với , cụp mắt xuống ôn tồn : “Được, đổi mời cô.”

 

để tâm lời khách sáo của , cúi đầu quét mã, tiện thể : “Dì ý , chỉ là lo cưới chồng nên mới giấu giếm một chút. Anh cũng đừng giận, lát nữa về với dì, lừa như thế nữa...”

 

thanh toán xong, ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của .

 

Đuôi mắt Lục Bác Nhã dài, xếch lên, con ngươi ẩn tròng kính trong veo như hòn bi pha lê.

 

Chỉ riêng đôi mắt thôi cũng đến mức khiến dám thẳng.

 

chống đỡ nổi cú sốc visual , vội dời mắt , nhận vé xe từ nhân viên đưa cho Lục Bác Nhã.

 

“Cái cho dùng.”

 

Lục Bác Nhã khựng một chút, đẩy vé xe cho : “ lái xe.”

 

“A” một tiếng: “Ngoài trời đang mưa kìa, về kiểu gì?”

 

gọi xe,” Lục Bác Nhã thuận miệng , “Cô , trời mưa xe đông đông, giờ cao điểm, bên ngoài trung tâm thương mại thể sẽ kẹt xe.”

 

liền cau mày: “Anh cũng trời mưa xe đông đông, giờ khó bắt xe lắm, đưa về.”

 

“Cô tiện đường ?” Anh hỏi một cách ý tứ: “ ở khu Đại học.”

 

“Tiện đường, tiện đường,” cần suy nghĩ: “ cũng đang định đến đó.”

 

Tròng kính của Lục Bác Nhã lóe lên một tia sáng, cong môi nhẹ: “Vậy phiền cô .”

 

4.

 

Xe của đỗ ở tầng hầm trung tâm thương mại, là một chiếc Land Rover to cao bắt mắt.

 

Xe thì tồi, nhưng từ công trường về, nửa xe vẫn còn dính đầy bùn đất.

 

Đừng là dính bùn, chỉ cần bám bụi dính nước thôi, cũng cực kỳ hợp với Lục Bác Nhã .

 

Lục Bác Nhã cũng gì, khi lên xe liền tự giác thắt dây an .

 

lái xe khỏi trung tâm thương mại, lên đường chính, cố tìm chuyện để : “Mưa to thật đấy nhỉ.”

 

Lục Bác Nhã phối hợp trả lời: “Tô Nam mùa là mùa mưa, một tuần thì năm ngày mưa .”

 

“Mùa mưa phiền thật, ẩm ướt... Lái xe cũng tiện, dễ dính bùn!”

 

Không ở bẩn, thật sự !

 

Lục Bác Nhã cúi mắt, bật khe khẽ.

 

Vừa phía là đèn đỏ, len lén quan sát , mang vẻ dịu dàng đó, gật đầu: “Cô đúng.”

 

thở phào nhẹ nhõm!

 

Tâm trạng thoải mái, cũng nhẹ nhõm, chuyện phiếm: “Dì là giáo sư đại học, trường nào , dạy môn gì?”

 

“Đại học Tô Nam, dạy Toán.” Anh trả lời.

 

“Giỏi thật!” mở to mắt: “Đại học Tô Nam thuộc top 10 cả nước đấy!”

 

“Cô học chuyên ngành gì?” Anh hỏi .

 

vô thức siết chặt vô lăng, khi đèn đỏ kịp nhảy giây, nhạt, khẽ trả lời: “, từng học đại học.”

 

Đèn xanh nhấp nháy, thẳng phía , dám biểu cảm của Lục Bác Nhã, vờ ung dung : “Dì giấu .”

 

“Thật học đại học, đời bốc gạch từ sớm .”

 

“Cũng tại , điều kiện của , ngoài chút tiền , thật sự chẳng ưu điểm gì khác để dì khoe, nên mới, mới...”

 

tiếp nữa.

 

Lục Bác Nhã nghiêng đầu , mấp máy môi, dường như gì đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giao-su-luc-anh-ay-qua-nho-nha/chuong-2.html.]

“Anh nhạc ?” ngắt lời , ngón tay bấm loạn xạ, “Danh sách nhạc của mấy hôm mới cập nhật, chung .”

 

Người ân cần như Lục Bác Nhã, câu tiếp theo chắc chắn là lời an ủi.

 

an ủi.

 

“...Làm cũng bay thoát, thế giới rực rỡ, cũng—”

 

Khoảnh khắc âm nhạc vang lên từ loa, suýt nữa thì giữ nổi bình tĩnh.

 

“Cái quái gì !”

 

Bị kẹt cứng giữa dòng xe cộ giờ cao điểm, một tay giữ vô lăng, tay điên cuồng nhấn chuyển bài.

 

Liên tục bảy tám bài, bài nào cũng chói tai nhức óc.

 

Cái danh sách nhạc tải bài nhảy quảng trường hot nhất năm gì?

 

như hóa đá, cứng ngắc đầu sang ghế phụ.

 

Lục Bác Nhã cong ngón tay thon dài, đặt lên môi, nín .

 

“Cái xe ... mấy hôm cho bạn mượn, danh sách nhạc là cập nhật, bình thường nhạc.” cố gắng vớt vát hình tượng.

 

cái thứ gọi là hình tượng , lẽ vốn dĩ chẳng .

 

Quãng đường còn , thêm một câu một chữ nào nữa, mệt tâm.

 

Ngược , Lục Bác Nhã nhẹ nhàng chậm rãi trò chuyện phiếm với , để khí rơi xuống điểm đóng băng.

 

5.

 

Lục Bác Nhã sống trong một khu chung cư cao tầng ở khu Đại học, tên là Cảnh Viên.

 

gục mặt lên vô lăng, nghiêng đầu tòa nhà bên ngoài, : “Khu còn là do xây đấy.”

 

“Cô là bên thi công ?” Lục Bác Nhã hỏi.

 

“Một trong những đội thi công thuộc bên thi công thôi.” : “Chủ đầu tư của khu là tập đoàn Lam Diệu hàng đầu Hương Cảng, các bên thi công hợp tác với họ đều là công ty lớn, trướng mấy công ty đó hàng trăm đội thầu như bên .”

 

Từng tầng từng tầng hạ xuống, thuộc dạng cơ bản nhất.

 

“Anh mua nhà ở đây là đúng ,” , “Chất lượng đảm bảo, hàng thật giá thật, động đất 7 độ richter cũng trụ . Nếu sập, cứ tính sổ .”

 

Lục Bác Nhã : “ ở tầng 27.”

 

“Tầng 27 quá tuyệt, là tầng nhất đấy,” ngay cần nghĩ, “Ánh sáng cực , còn cả cảnh hồ.”

 

“Ý của là,” Lục Bác Nhã nhếch môi, “ ở tầng 27, nếu nó sập thật, còn tìm ?”

 

: “...”

 

Thấy ngẩn , Lục Bác Nhã một tiếng, tháo dây an với : “ đây, hẹn gặp cô .”

 

nhận muộn màng, ngón tay gãi gãi thái dương: ...Vậy là, ban nãy đang đùa với ?

 

Tiên tử lạnh lùng kiêu ngạo, tiên tử ân cần còn thích đùa, tiên tử như ai mà thích chứ.

 

“Tiếc thật, xứng.”

 

thở hắt , khởi động xe, lái màn mưa bụi.

 

Xe nửa đường thì điện thoại reo.

 

“Từ gia!”

 

Một tiếng hét toáng lên kèm theo tiếng nhạc ồn ã vang lên.

 

“Ra đây uống rượu, Quán Du Lâm 304!”

 

“Đợi đấy,” nghiến răng: “Đang việc cần tìm đây.”

 

6.

 

Quán Du Lâm là một câu lạc bộ, bao gồm cả ăn uống, KTV, phòng nghỉ, trọn gói.

 

tìm theo phòng, đẩy cánh cửa phòng dày cộp.

 

“...Hóa là một con bướm say rượu, lời thề hẹn của em, đến thật nhẹ nhàng và hời hợt... Ê! Từ gia!”

 

Âm thanh phát từ loa, đúng là quỷ sói gào, lấy một nốt đúng.

 

Trên sân khấu nhỏ, gã thanh niên ăn mặc như bướm hoa thấy bước , liền đặt micro xuống, lên ghế sofa dài.

 

Tay trái ôm một cô gái tóc xoăn dài, tay vẫy rối rít: “Mau qua đây.”

 

xuống chiếc sofa bên cạnh , dùng một ngón tay đẩy cốc bia lạnh đưa tới: “ lái xe đến, uống rượu .”

 

Hắn ép, cụp tay tự uống, yết hầu trượt lên xuống mấy cái, nốc hết nửa chai.

 

Loading...