6.
 vội vàng bước tới  bà đồng dặn dò, n.g.ự.c bà  ngừng phập phồng,  đứt quãng: "Xem ...    ...  đưa   , con ...  đến thôn Diêu tìm... sư phụ  Diêu... Diêu Kim Linh."
 
Tiếng thở của bà đồng còn lớn hơn cả tiếng ,   ghé sát tai  miệng bà mới  rõ.
 
Đột nhiên,   lao nhanh như tên b.ắ.n đến bên cạnh chú đang co rúm  gầm ghế, hai tay siết chặt cổ chú, mắt đỏ ngầu: "Là mày, là mày hại ch//ết nó."
 
Chú  gỡ tay  , nhưng  ngờ   khỏe như , chú gỡ mấy    chỉ  thể bất lực dùng tay đập  cánh tay .
 
Chú nghẹn cổ chửi: "Đồ... đàn bà lẳng lơ, mày phát... phát điên cái gì, chuyện  liên quan... liên quan gì đến tao."
 
Thím thấy chồng   bắt nạt, liền nhào lên túm tóc  : "Cả nhà mày đều là đồ tồi, tự   chuyện thất đức còn  đổ lên đầu chúng tao, đáng đời ch//ết cả nhà, tuyệt tự tuyệt tôn."
 
 định xông lên can ngăn, bố  vẫy tay gọi : "Nghe lời bà đồng, mau  tìm  , ở đây  bố ."
 
 vội vàng  lời bà đồng  khỏi nhà, thôn Diêu ở một huyện khác cách thôn chúng   xa,  taxi cũng  hơn một tiếng.
 
Hơn hai giờ đêm  mới khó khăn lắm mới bắt  một chiếc xe  đường, trả cho tài xế gấp đôi giá tiền   mới đồng ý chạy về thôn Diêu.
 
Hơn bốn giờ sáng,   vẫn còn đang say giấc nồng, thôn Diêu yên tĩnh như một nghĩa địa.
 
  dọc theo con đường lớn trong thôn hơn mười phút mới thấy một  công nhân vệ sinh.
 
Cuối cùng cũng gặp  ,  vội vàng chạy tới hỏi thăm về Diêu Kim Linh.
 
Người công nhân vệ sinh   từ  xuống , hỏi  tìm bà  để xem bói ?
 
 liên tục gật đầu, hỏi cô   thể dẫn đường cho   .
 
Cô  gật đầu bảo   theo cô .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giay-troi-linh-hon/chuong-6.html.]
Trời còn  tối, đường ở thôn Diêu   là đường đất gồ ghề,  bước thấp bước cao theo  cô .
 
Giống như đồ  của bà, nhà bà đồng Diêu cũng ở xa khu dân cư, chúng   hơn mười phút mới đến.
 
Người công nhân vệ sinh chỉ cho  vị trí cụ thể    còn    nên  .
 
Đèn nhà bà đồng Diêu vẫn sáng,  kiễng chân   trong sân, sân nhỏ  trống trải, chỉ  một chiếc ghế mây đặt ở bên trái,  đó phủ một lớp chăn bông dày.
 
  tần ngần  cửa, nghĩ xem lát nữa nên mở lời như thế nào.
 
"Đã đến  thì  ."
 
Một giọng  già nua như từ cõi nào vọng  bên tai ,  theo bản năng cảm thấy đây là bà đồng Diêu gọi .
 
 đẩy cánh cổng sắt bên cạnh,  ngờ   khóa,  cẩn thận nghiêng  bước .
 
Đi đến cách chiếc ghế mây vài bước,  mới  thấy trong lớp chăn dày hóa   một .
 
Bà  trông  già, tuổi tác  lẽ  hơn chín mươi. Mí mắt sụp xuống che khuất phần lớn con ngươi, da mặt nhăn nheo chảy xệ đầy vết đồi mồi, bà co ro trong lớp chăn dày,  từ bên ngoài còn tưởng là   ai.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
 
"Đến  ?"
 
Một giọng  già nua như vọng về từ thế kỷ  gọi ,   tiến gần bà thêm vài bước.
 
Bà  dường như đang  , nhưng  dường như  xuyên qua  để  thứ gì đó khác.
 
Đôi mắt của bà   kỳ lạ, cho  một cảm giác  thể diễn tả , nếu chỉ  thể dùng một từ để hình dung.
 
Đó chính là "mới".
 
Giống như đôi mắt của trẻ sơ sinh, đặt  khuôn mặt già nua   càng trở nên đặc biệt  hòa hợp.