Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lúc   Trời, Thiên Vương  bắt đầu lo lắng, ông  : “Long đế, ngài định thế nào?”
 
Thấy Cảnh Nguyên  vẻ như  thèm đắn đo suy nghĩ gì, ông   : “Có vẻ như ngài định giúp đỡ cô  nhỉ?”
 
“Có lý do gì khiến  từ chối  quen cũ  ?”
 
Cảnh Nguyên nhạt giọng , môt câu đơn giản nhẹ nhàng nhưng  khiến Thiên Vương khó chịu vô cùng, ông  bất ngờ hỏi: “Người quen cũ, ai là  quen cũ của ngài. Là Ngạo Vũ ư?”
 
“Thiên Vương lão thần, ông đúng là chẳng  cái gì cả. Ông   năm xưa   ông trừng phạt là ai . Nếu như     tính, thì tương lai ông nên trốn  là .”
 
“Cảnh Nguyên, ngài  cái gì ?”
 
“Lại đây,   cho ông bí mật ....”
 
Sau khi  xong bí mật mà Cảnh Nguyên  thì Thiên Vương như thể  trời đánh trúng đầu .  bí mật  cũng vô tình  Vân Yên công chúa  lẻn , cô  cảm thấy như bản   với  vàng nên vui mừng  mất.
 
Sau một lát tiêu hóa thông tin động trời , Thiên Vương miễn cưỡng : “Vậy Thiên giới thì , ngài cũng  quan tâm chút nào ư?”
 
“Ông   trông  giống như quan tâm . Nếu  thật sự coi trọng như  thì    nhường  cho ông . Thiên giới thì , các cõi khác thì thế nào, chẳng  đều là giống   . Chúng sinh bình đẳng, từ bao giờ mà ông  tự cho  cái quyền sinh sát nắm trong lòng bàn tay . Ông  như  chẳng sợ cổ nhân đội mồ sống dậy hỏi tội ông ư?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/53.html.]
Cảnh Nguyên  xong thì bỏ , để  Thiên Vương  đấy với muôn vàn suy nghĩ. Anh   tới núi Nghinh Nhạc  gặp Lệ Hoa ở đó thì hỏi: “Cô tìm  ư?”
 
“Ngài   chúng   chuyện?”
 
“Không quan trọng! Điều quan trọng là  sẽ giúp cô .”
 
Lệ Hoa khá vui mừng. Nói thật thì cô cũng chẳng dám ôm hy vọng gì cả, ma quỷ như cô tránh né Cảnh Nguyên còn  kịp thì dại gì mà dây . Thế nhưng cô  thể chỉ mang ơn Trình Nhất và Liên Thiền suông , bây giờ là lúc  báo đáp bọn họ.
 
Vừa  Lệ Hoa  hỏi: “Sao ngài  giúp ,  ngài  giúp họ?”
 
“Cả hai.”
 
Lệ Hoa cau mày hỏi: “Chúng  vốn  quen   mà,  ngài  giúp ?”
 
“Chỉ là cô  nhớ thôi, nhưng  đây cô  từng giúp  ”
 
Vừa xuống tới chân núi, Cảnh Nguyên  lạnh giọng : “Thanh Vân công chúa, cô từ bỏ mẫu tộc  ư. Lần  cô nhất quyết  gả chồng theo chồng  đúng ?”
 
Thanh Vân công chúa  chút sợ hãi, bà   lên ha hả : “Cảnh Nguyên đại nhân, chớ nóng giận hại . Ngài xem,       ngài  đó.”
 
Định hất nồi nước bẩn lên đầu Cảnh Nguyên   dễ, các cõi ai mà chẳng biêt Long đế  sức mạnh như thế nào chứ, cần gì để bọn chúng    . Cảnh Nguyên  thèm giải thích,   : “Được thôi,  để bổn tọa g.i.ế.c  diệt khẩu .”