Sau khi Liên Thiền , Ngạo Vũ mới với U Minh vương: “Cha, Liên Thiền thể cao quý, thể nhốt Hỏa Lư . Nơi là để nhốt những quỷ đực cơ mà.”
Thanh Vân công chúa chen ngang : “Nó dám xúc phạm , nhốt đấy là đáng đời.”
Ngạo Vũ khẽ cau mày, nhưng tiếp chuyện với bà mà : “Liên Thiền là cháu ngoại của tộc Vong Xuyên, cha nên cân nhắc thiệt hơn.”
là khi đầu thai về thì Ngạo Vũ trầm tính hơn nhiều. Nếu như đây thì một lời hợp cắt phăng đầu của Thanh Vân công chúa .
Thanh Vân điểm dừng, bà tiếp tục : “Gia tộc Vong Xuyên là cái thá gì chứ, là công chúa cao quý của Thiên tộc, trừng phạt cô thì chứ.”
Ngạo Vũ vốn dĩ gấp cứu Lệ Hoa nhưng còn chán ghét : “Bà tư cách chuyện với .”
U Minh vương dám động Ngạo Vũ nên dù cho Thanh Vân giãy nảy như nước sôi đổ háng thì ông cũng chẳng dám câu nào. Thanh Vân tức giận lão già nên ngoắt bỏ tìm tình nhỏ bé của .
Ngạo Vũ vẫn yên tâm về Liên Thiền nên đuổi theo cô đến ngục Hỏa Lư, : “Anh đưa em , cảm thấy cha bây giờ lạ. Nếu như em ở đây sẽ yên tâm.”
Liên Thiền nhanh chóng nhảy ngục, cô : “Em là cháu ngoại của gia tộc Vong Xuyên, dăm ba thứ thể khó em . Dù cho như thế nào chăng nữa em cũng sẽ chúng mất mặt.”
Thấy Ngạo Vũ vẫn còn đó, Liên Thiền lên tiếng giục: “Anh mau giúp mợ Hoa , em chăm sóc mợ một thời gian nhé.”
Trên nhà họ Đinh lúc đang loạn lạc, mấy kẻ giúp thì chẳng ai giúp, để cho Trân An quậy đục nước. Sau khi g.i.ế.c hết đám Thiên binh, Trân An chuẩn bắt Vân Yên công chúa . Nhạc Xuyên thấy sợi xích chân Trân An sắp đứt đến nơi, chuẩn tay thì một luồng khói tím xuất hiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gieng-co-tran-an/chuong-38.html.]
Ngạo Vũ chắn mặt Vân Yên, điều cho Trân An càng điên tiết hơn, cô lạnh lùng : “Bây giờ ngươi đến bảo vệ vợ và chống ư?”
Ngạo Vũ một trăm cái miệng cũng thể nào giải thích nổi. Khi sang Nhạc Xuyên cầu cứu thì Trân An : “Dù cho ngàn năm qua nhưng vẫn nhớ như in nỗi đau Ngục Cẩu cắn xé linh hồn năm xưa.”
“Cẩn thận!”
Trân An xong thì Nhạc Xuyên lên tiếng và kéo Ngạo Vũ sang một bên. Trân An ném về phía một luồng khói đen, nhưng vì Nhạc Xuyên kéo nên hiển nhiên đòn là Vân Yên công chúa ăn trọn.
“Mau, mau mời Long đế đến đây.”
Vân Yên công chúa gục đất, cô liên tục nôn máu. Ngạn tướng quân nhúc nhích, dường như cũng nhận ẩn tình của năm đó thì .
“Sợi xích cuối cùng mất, đêm nay sẽ tắm m.á.u các cõi. Nếu như sống thì sẽ kéo tất cả các ngươi c.h.ế.t chung.”
Trân An rời khỏi giếng, cô chuẩn nắm cổ Vân Yên lôi thì Ngạo Vũ chắn mặt. Nhìn thấy ánh mắt đầy căm phẫn của Trân An, Ngạo Vũ nhỏ giọng : “Nợ của , trả.”
Vừa mới dứt lời, Ngạo Vũ cầm tay Trân An đ.â.m n.g.ự.c . Năm xưa cây trâm đó đ.â.m n.g.ự.c cô, thì bây giờ nhận . Ngạo Vũ gục xuống tại chỗ khiến Nhạc Xuyên ôm trán than thở, ai mà lường nước của Ngạo Vũ cơ chứ.
May mắn ngay lúc Lệ Hoa từ giếng bò lên. Nhạc Xuyên thấy cô chỉ còn là một linh hồn nên đưa tay vẫy cô. Trong giây phút Trân An lắng , trân trối xuống tay Ngạo Vũ thì Nhạc Xuyên đưa linh hồn Lệ Hoa .
Bây giờ hồn phách của cô chỉnh. Nhập xác quỷ, nhớ cả kiếp lẫn kiếp .