GIẾT CÁ MỔ DÊ CŨNG LÀ VUI! - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-28 05:51:34
Lượt xem: 3,575
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cứ thế, lết lết lừ đừ, cuối cùng đoàn cũng chạm đến Phương Nam.
30
Qua khỏi Huy Châu, thêm trăm dặm về phương nam, ăn xong một bát đậu phụ thối, vượt qua mấy dãy núi sâu hiểm trở, chúng đến địa điểm lưu đày.
Lúc , trời bắt đầu oi bức, nhưng đến mức nóng bức khó chịu như từng tưởng tượng.
Dưới bóng cây, vẫn còn chút mát lành.
Vương Thống lĩnh bàn giao đám cho quan nha địa phương phụ trách lưu đày, riêng biệt giải thích tình huống của .
Quan nha cho một tờ lộ dẫn (giấy thông hành), cho phép đến một thôn gần đó mà đăng hộ khẩu.
Trước khi rời , ngoảnh Phế Thái tử cuối — e là sống nổi bao lâu nữa, nhưng chuyện còn dính dáng đến .
Ta khoác lên vai gói hành lý nhỏ bé, cất bước .
Ta cố gắng thật nhanh khi trời tối — nơi muỗi mòng, rắn rết vô cùng nhiều, trời mà sập tối, đường sẽ càng thêm gian nan.
31
Núi rừng Phương Nam trùng điệp, chồng chất đến tận mây xanh, những con đường thể dường như đều do dòng nước xẻ mà thành.
Ta trong núi thật lâu, ngoài tiếng côn trùng và chim hót, vài mơ hồ còn thấy tiếng hổ gầm, dù âm thanh dần xa , nhưng cũng tim run rẩy vì sợ hãi.
Ta rút d.a.o mổ cá từ trong bọc , gài nơi hông, tự trấn an .
Đến chiều ngày thứ tư, cách Nguyên thôn – nơi định đến – chỉ còn một dãy núi cuối cùng.
Đường núi thoát bắt đầu rõ ràng hơn, nhưng dám tiếp tục trong đêm, chỉ thể rắc bột t.h.u.ố.c tránh côn trùng rắn rết lên , tìm một cây cao, vật lộn leo lên, chuẩn ngủ tạm một giấc mai tiếp tục .
Ngồi yên nhánh cây, lấy bánh khô phơi khô trong túi, đang cắm cúi ăn ngấu nghiến thì đột nhiên thấy tiếng vó lộc cộc vọng từ xa .
Cùng lúc, trong rừng gió dần dần nổi lên, tiếng hổ gầm mơ hồ truyền đến, khiến lông tơ lưng dựng thẳng.
Con lừa hình như hoảng loạn, bắt đầu chạy tán loạn, khi chạy đến gốc cây đang thì hất lưng xuống đất.
Người đất mắng lớn một tiếng “Đồ súc sinh!”, giọng quen đến lạ.
Ta nheo mắt kỹ cái hình như tháp sắt , thử gọi một tiếng:
“Thôi ca?”
Thân hình sững tại chỗ, ngẩng đầu đầy vui mừng:
“Vân nương, là ?!”
Tiếng hổ gầm càng lúc càng gần, tay chân dùng sức leo xuống, kéo một cái tay Thôi ca:
“Mau lấy bọc đồ leo lên cây, con lừa giữ !”
Thôi ca vội vã gỡ bọc hành lý khỏi lưng lừa, cắm thanh bội đao mang theo xuống gốc cây, cùng leo lên cây.
Hắn vốn xuất quân hộ, chút quyền cước, còn cũng khỏe hơn nữ nhân thường, nhưng gặp hổ cũng vô ích.
Tránh sớm mới yên .
32
Khi chúng leo lên nhánh cây rộng rãi nơi đó, con lừa sợ đến mức bốn vó loạn đạp, lao đầu chạy loạn sâu trong núi.
Tiếng gió gào thét, một bầy chim kinh hãi bay lên, trong đêm đen, thể thấy một bóng đen khổng lồ đuổi sát theo con lừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giet-ca-mo-de-cung-la-vui/9.html.]
Ta và Thôi ca sợ đến quên cả lễ nghi nam nữ, ôm chặt lấy , run lẩy bẩy.
Đến nửa đêm, rừng núi mới dần yên tĩnh, hai cũng bình tĩnh , ngẩng đầu thấy trời đầy lấp lánh.
Ta ngượng ngùng đẩy Thôi Thú :
“Thôi ca, cũng tới đây? Không còn lo bếp núc cho tiểu thư ?”
Thôi Thú nắm chặt một cành cây, cả cành cây run rẩy, :
“Ta với tiểu thư, rời phủ… thành .”
“A?” Trong đầu ngổn ngang nghi vấn. “Không thê tử của mất ?”
“Ta cưới nàng.” – Thôi Thú nhỏ.
Ta nhất thời hiểu, hỏi:
“Cưới ai?”
Hắn sang, bóng đêm rõ dung mạo, chỉ thấy đôi mắt sáng như trời.
“Cưới nàng, Trương thị Vân Nương.”
33
Thêm gấm thêu hoa thì dễ,
nhưng tiếp than giữa trời tuyết mới là khó.
Thuở nhỏ, từng mường tượng ngàn vạn cảnh tượng trao trọn tấm lòng,
nhưng từng nghĩ sẽ là trong cảnh thê t.h.ả.m như thế –
cũng từng ngờ rằng, chính trong cảnh khiến tim rung động đến .
“Vượt núi băng rừng, rời xa quê hương, từ kinh thành xuống tận Phương Nam… đáng ?”
“Kinh thành lớn, cũng của . Về nàng ở , nơi đó chính là quê hương của .”
Thôi ca đỏ mặt, lục lọi trong n.g.ự.c áo, từ từng lớp vải gói cẩn thận lấy hai chiếc vòng vàng lấp lánh.
“Đi đường mang tiền e bất tiện, đổi hết sang thứ … lấy sính lễ, ?”
Ta cẩn thận nhận lấy, xỏ thử tay, vàng sáng đến chói mắt, trong ánh trăng cũng ánh lên rực rỡ.
Ánh vàng soi lên khuôn mặt đen sạm của Thôi Thú, khiến gương mặt càng thêm đoan chính, dễ thương, đáng mến.
Ta kéo , hôn cho một cái thật mạnh:
“Đợi xuống núi đăng hộ khẩu xong, chúng thành luôn nhé!”
34
Chúng ôm ngủ tạm cây suốt một đêm.
Sáng hôm , ánh ban mai xuyên qua tán lá rọi mắt.
Ta cất kỹ hai chiếc vòng vàng, mỗi khoác hành lý, tiếp tục lên đường.
Băng qua những dãy núi cao chạm mây, vượt vô khe suối,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
đến khi trời dần sập tối, men theo con suối ngày càng rộng len qua khe giữa hai ngọn núi,
chúng cuối cùng cũng tới Nguyên thôn.
Đây là làng lớn nhất quanh vùng Phương Nam, vì suối nguồn từ núi chảy xuống, càng lúc càng dâng đầy, tụ nơi thành một con sông trong vắt thấy đáy, nên mới cái tên .
Khi tới nơi, quần áo và đều cào rách te tua, trông chẳng khác nào hai kẻ ăn mày, chỉ chống gậy, máy móc mà bước .
Vài đứa trẻ đang chơi ngang qua chúng với ánh mắt tò mò, thấy d.a.o mổ cá treo bên hông và phác đao lưng , liền hoảng hốt thu ánh ngay lập tức.