“Có chuyện gì , Thiếu Xuyên?” Giang Tân nghiêng đầu kéo vạt áo Dương Thiếu Xuyên.
 
 
“Không  gì,  thôi.” Nói xong    chuẩn  rời .
 
 
“Vâng.” Giang Tân  tủm tỉm  theo .
 
 
Hai   xuống núi, Dương Thiếu Xuyên  cảm thấy  gì đó  , sắc mặt  trở nên nghiêm trọng  về một hướng nào đó.
 
 
“Có chuyện gì ?” Thấy biểu cảm  của Dương Thiếu Xuyên, Giang Tân  chút sợ hãi.
 
 
“Không rõ,  thể là ảo giác, chúng  cứ  tiếp .” Anh  một lúc nhưng  phát hiện  gì.
 
 
“Vâng.” Giang Tân tuy vẫn  theo Dương Thiếu Xuyên, nhưng  xích  gần hơn một chút.
 
 
“Là tên đó,  ngờ Giang Tân   thiết với   như , cô  chắc sẽ  gặp nguy hiểm  nhỉ.” Sau khi hai   khỏi, một giọng  chua chát vang lên từ hướng Dương Thiếu Xuyên  .
 
 
“Thế    ? Giang Tân dạo  đến cả chúng  còn  dám  gần,   chịu đến gần cô     là cơ hội để cô  hồi phục.” Người còn  thì cho rằng đây là chuyện .
 
 
“ mà tớ vẫn lo lắm,  là chúng  cứ  theo tiếp .”
 
 
Người còn  suy nghĩ một lúc: “Ừm… đúng là cần xác nhận xem  đó  nguy hiểm , dù tớ cảm thấy  đó   kẻ .”
 
 
“Vậy quyết định thế ,  theo thôi.” Hai  cứ thế theo  Dương Thiếu Xuyên và Giang Tân.
 
 
Công viên buổi sớm   vài . Nhìn ông chú bên cạnh đang đu xà vòng quanh, Dương Thiếu Xuyên  chút khó chịu: “Mấy ông chú  luyện tập kiểu gì  trời.”
 
 
Khả năng vận động thần kinh của  là thuộc top đầu trong  những  cùng tuổi, dù còn trẻ, nhưng  tự tin rằng ngay cả khi trưởng thành cũng  chắc   kiểu như .
 
 
“Em  ,  lẽ là do họ rèn luyện thường xuyên thôi.” Giang Tân cũng  rõ lắm về chuyện , dù  cô cũng sẽ  hỏi ông nội  những câu hỏi như .
 
 
“Cái tên  rốt cuộc   gì, cứ thấy    ý đồ .”
 
 
“Anh    gì  chứ,   cứ    như .”
 
 
Hai  đó vẫn tiếp tục theo dõi.
 
 
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thấy Giang Tân phía   chậm , Dương Thiếu Xuyên quyết định tìm một chỗ nghỉ ngơi.
 
 
“Tìm một chỗ nào đó nghỉ một lát .” Trong công viên, thứ  thiếu nhất chính là ghế dài.
 
 
“Vâng.”
 
 
Dương Thiếu Xuyên tùy ý tìm một chiếc ghế dài  xuống, còn Giang Tân thì  bên cạnh .
 
 
“Em  khát ,   uống gì ,   mua giúp em nhé?” Ngồi xuống, Dương Thiếu Xuyên phát hiện gần đó  một máy bán hàng tự động.
 
 
“Thế  ngại quá.” Giang Tân  chút ngại ngùng  từ chối.
 
 
“Đừng khách sáo, chỉ là đồ uống thôi mà.”
 
 
“Vậy…   ạ.”
 
 
“Em  uống gì?”
 
 
“Em uống gì cũng .”
 
 
“Vậy .” Dương Thiếu Xuyên trầm ngâm.
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-108.html.]
Con gái thường thích đồ ngọt, sữa trái cây, vị dâu là lựa chọn  nhất.
 
 
“Anh  một lát  về ngay.” Nói xong   dậy  về phía máy bán hàng tự động.
 
 
“Tên   khi nào định bỏ thuốc Giang Tân ,  theo dõi chặt chẽ mới .”
 
 
Người bạn đồng hành của    chút cạn lời: “Đây là công viên, đông  như ,  còn là sáng sớm. Thấy một  mua đồ uống cho  khác, kết quả   uống xong lăn  ngủ, nếu là   thấy thì  sẽ nghĩ đó là tình huống gì?”
 
 
Người đó  xong thì im lặng.
 
 
“ mà tớ vẫn  theo dõi.”
 
 
Người bạn đồng hành của       gì nữa.
 
 
Một lát , Dương Thiếu Xuyên  .
 
 
“Cảm ơn .” Cầm hộp sữa trái cây Dương Thiếu Xuyên đưa, Giang Tân cảm thấy lòng  ấm áp.
 
 
“Không  gì , chỉ hai đồng thôi mà.”
 
 
Dương Thiếu Xuyên thì uống nước khoáng bình thường.
 
 
Giang Tân uống một ngụm: “Cái … ngon thật đấy.”
 
 
Dương Thiếu Xuyên khá ngạc nhiên, dù   mua là một nhãn hiệu phổ biến, bản   đôi khi cũng uống.
 
 
“Không cần  nữa,   còn  chạm  ống hút,  thể bỏ thuốc  .”
 
 
“Tên .”
 
 
Bỗng nhiên, Giang Tân dường như cảm nhận  điều gì đó, cô  về phía hai . Hai   vội vàng  rạp xuống, sợ Giang Tân  thấy.
 
 
“Không…   phát hiện  chứ.” Anh   chút hoảng sợ, dường như  sợ  Giang Tân phát hiện.
 
 
“Khó  lắm, với     đè tớ xuống chứ?”
 
 
Người    tự   xuống, mà là  đè xuống.
 
 
“Chẳng  sợ  phát hiện ?” Anh   gượng gạo.
 
 
Dù hai   xuống  nhanh, nhưng Giang Tân cũng   rõ đối phương.
 
 
Phương Thiên Tứ và Khâu Diệu Thần  cũng ở đây?
 
 
“Cô   vẫn  về phía , Khâu Diệu Thần,   xem cô     phát hiện chúng   chứ.” Phương Thiên Tứ  bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
 
 
“Ai mà ,   phản ứng gì, chắc là  .”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
 
“Sao thế? Bên   gì ?” Dương Thiếu Xuyên quan sát một lúc, luôn cảm thấy  gì đó quen thuộc, sắc mặt chợt trở nên nghiêm trọng. “Hình như   đang  chúng , nếu đoán  nhầm thì  theo dõi từ lúc xuống núi .”
 
 
Dương Thiếu Xuyên  dậy định  qua xem.
 
 
Vừa   hai bước  cảm thấy  kéo : “Thôi , em cảm thấy họ   ác ý.”
 
 
“Có chắc ?” Dương Thiếu Xuyên nghĩ đến quẻ bói rút  sáng nay,  bây giờ cứ  cảm giác như “ gian thần  hại trẫm”.
 
 
Giang Tân gật đầu: “Họ  thể  ác ý với em .”
 
 
“Vậy , nếu    chuyện gì thì thôi .” Nếu   nguy hiểm,  cảm thấy  nhất là đừng   chuyện thêm phức tạp.