“Bạn  thích ngôi trường  ?  thật sự   thích, nhưng, tất cả  thứ, đều  ngừng  đổi, dù là chuyện vui vẻ đến mấy,  chuyện hạnh phúc đến mấy, tất cả, tất cả  thứ đều  ngừng  đổi, dù , bạn vẫn sẽ thích nơi  chứ?”
 
 
Đột nhiên  một  lên tiếng: “Chẳng  chỉ cần tìm thấy là  .”
 
 
Người đang lạc lối ngạc nhiên    .
 
 
“Chẳng  chỉ cần tìm thấy niềm vui và điều hạnh phúc tiếp theo là  .”
 
 
Chính một câu  như   khiến Dương Thiếu Xuyên  còn lạc lối như  nữa.
 
 
Nỗi băn khoăn còn  là.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Thứ   tìm là gì...
 
 
Dương Thiếu Xuyên đến hòn đảo  ngoài việc trốn tránh vì lạc lối, còn một phần là vì  thấy những bức ảnh chụp  đảo  đây, trong lòng  nảy sinh cảm giác rằng ở đây sẽ  thứ   tìm.
 
 
Dương Thiếu Xuyên kể  chuyện tai nạn năm đó và việc  từng là vận động viên bóng bàn cho Phương Thiên Tứ, nhưng   về việc  vẫn còn lạc lối và lý do đến đảo.
 
 
Phương Thiên Tứ tỏ   đồng cảm.
 
 
“Vậy chắc    đau khổ, là một vận động viên bóng bàn mà tay thuận   thương nặng đến mức .”
 
 
“Thật sự  đau khổ một thời gian.”
 
 
Thực  thì vẫn luôn đau khổ...
 
 
“Nói cách khác, lúc đó  buồn bã ở bãi biển là vì nhớ  tai nạn đó .”
 
 
Dương Thiếu Xuyên   gì chỉ gật đầu.
 
 
Phương Thiên Tứ nhận   nhiều điều, bao gồm cả việc lúc đó Dương Thiếu Xuyên   là  thuận tay trái là để     lo lắng.
 
 
Anh  đúng là bất ngờ  thích  thật chút nào.
 
 
Phương Thiên Tứ  thể cảm nhận  Dương Thiếu Xuyên   thật là vì nghĩ cho  khác, nhưng     Dương Thiếu Xuyên như .
 
 
“Sau  nếu  chuyện gì phiền lòng,   thể tìm  để tâm sự.”
 
 
“Như    phiền  quá .”
 
 
“Chúng  là bạn bè mà,  kể cho   chút chuyện thì  gì to tát .”
 
 
“Được thôi.”
 
 
Dù miệng   nhưng với tính cách của Dương Thiếu Xuyên thì gần như  thể nào kể  .
 
 
Hai  trò chuyện  lâu cho đến khi trời tối hẳn.
 
 
“Cũng muộn ,   về đây.”
 
 
“Để  đưa  một đoạn.”
 
 
“Không cần lo ,  là đàn ông thì  thể gặp nguy hiểm gì chứ.”
 
 
Cuối cùng, Phương Thiên Tứ chỉ đưa  đến cửa.
 
 
Phương Thiên Tứ thật sự là một  bạn  .
 
 
Dương Thiếu Xuyên thầm cảm thán trong lòng.
 
 
Đây là  thứ mấy  cảm thán  nhỉ.
 
 
Kể từ khi đến hòn đảo , dường như    chút  đổi.
 
 
Vẻ mặt của Dương Thiếu Xuyên  còn lạnh lùng như lúc mới đến nữa.
 
 
--- Chương 10 Cô  hóa   ngây ngô tự nhiên ---
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-14.html.]
 
“Chào buổi sáng.”
 
 
Dương Thiếu Xuyên  khi vệ sinh cá nhân xong bước  phòng khách, thấy Trần Tiểu Ngư đang nhón chân với lấy lọ mứt  nóc tủ. Mái tóc cô quét qua vành bát sứ trắng, trông như một con thú nhỏ lanh lợi. Anh chào: "Chào buổi sáng."
 
 
“Bữa sáng hôm nay khác với  khi nhỉ.”
 
 
Cảm giác     do cùng một  , dù  thì cũng  tệ.
 
 
“Vâng,     chút việc, bữa sáng hôm nay là do em .”
 
 
Dì Lâm  việc ? Thôi kệ,  cần hỏi.
 
 
Ăn sáng xong, hai   ngoài.
 
 
“Anh họ,    đấy?”
 
 
“Anh á? Anh vẫn  nghĩ , dù  thì  cũng  quen thuộc nơi  lắm. Trước đây  chỉ lái xe máy  dạo quanh đây thôi, hầu hết các nơi chỉ là ghé qua chứ  tìm hiểu kỹ, với  còn  những khu vực   khai phá, khả năng cao là  sẽ  khám phá.”
 
 
“Vậy là  định khám phá những khu vực   đến ?”
 
 
“Cũng gần như .”
 
 
“Được thôi,   cố gắng nhé.”
 
 
Hai  tách   về hai hướng khác .
 
 
Dương Thiếu Xuyên lấy bản đồ .
 
 
Trước đây ngoài việc tìm khu dân cư  thì   bao giờ dùng bản đồ. Có bản đồ thì việc khám phá sẽ dễ dàng hơn.
 
 
Lần    định  xe máy mà  bộ, vì  những nơi xe máy   , nên chỉ  thể  bộ.
 
 
Dương Thiếu Xuyên đến một hồ chứa nước.
 
 
Tấm biển gỗ của hồ chứa ẩn hiện trong làn sương sớm. Anh  vòng qua những bụi tầm xuân cao đến thắt lưng, chợt  thấy tiếng nước "ào ào".
 
 
“Cảnh ở đây cũng  tệ.”
 
 
Mặt nước phản chiếu trời xanh mây trắng, vài con cá bạc chợt bơi qua.
 
 
“Không ngờ ở đây còn  cá.”
 
 
Không hiểu  đột nhiên   ném đá cuội.
 
 
Nghĩ , Dương Thiếu Xuyên liền  xổm xuống, nhặt một viên sỏi dẹt.
 
 
Đá  khó tìm, tìm một lúc là thấy.
 
 
“Vù~”
 
 
"Vù——" Viên đá lướt  mặt nước nảy lên mười mấy , b.ắ.n những tia nước nhỏ li ti cạnh chân Dương Thiếu Xuyên. Anh đang định tìm thêm một viên đá nữa thì đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng——như thể   đang  chằm chằm  .
 
 
"Dương Thiếu Xuyên?"
 
 
Giọng nữ trong trẻo ngọt ngào vang lên từ phía .
 
 
Dương Thiếu Xuyên  , thấy Giang Tân đang ôm một chồng giấy vẽ  trong bóng cây. Hôm nay em  mặc một chiếc sơ mi xanh nhạt, mái tóc dài buộc bằng dải lụa xanh, đuôi tóc dính chút cỏ vụn, trông như  chạy từ phòng vẽ .
 
 
“Giang Tân?” Anh theo bản năng đưa tay  che ——dù   ai chú ý, nhưng thói quen thành tự nhiên.
 
 
Em  chắc  thấy  dùng tay trái nhỉ.
 
 
Dương Thiếu Xuyên cầu mong   để lộ sơ hở.
 
 
“Ồ là Dương Thiếu Xuyên ,    ở đây.”
 
 
Dương Thiếu Xuyên thở phào nhẹ nhõm trong lòng,  đó giơ bản đồ lên lắc lắc.