Giang Tân bật  nhẹ, lắc đầu : “Cái tên Phương Thiên Tứ đó, bình thường chẳng sợ trời sợ đất, đến lúc quan trọng  luống cuống tay chân.”
 
 
Dương Thiếu Xuyên gật đầu: “Tiểu Ngư cũng , rõ ràng sợ đau c.h.ế.t  , mà cứ thích tỏ  mạnh mẽ.”
 
 
Trong phòng khách, Trần Tiểu Ngư đang  sấp  ghế sofa, mắt cá chân  Phương Thiên Tứ cẩn thận thoa thuốc.
 
 
Mặt cô nhăn , nước mắt lưng tròng trừng mắt  : “Nhẹ tay thôi! Cậu  mưu sát !”
 
 
Gân xanh  trán Phương Thiên Tứ giật giật, nghiến răng nghiến lợi : “Im miệng! Còn động đậy nữa  sẽ quẳng   cho lợn rừng ăn đấy!”
 
 
Trần Tiểu Ngư lập tức rụt chân , lí nhí lẩm bẩm: “Làm gì mà hung dữ thế…   cố ý …”
 
 
Phương Thiên Tứ hít một  thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản , nhưng tay  vẫn run rẩy dữ dội.
 
Lãnh Hàn Hạ Vũ
 
Anh nghiến răng nghiến lợi : “Cậu mà còn động đậy nữa,  sẽ bảo Thiếu Xuyên đến bôi thuốc cho  đấy.”
 
 
Trần Tiểu Ngư “chậc” một tiếng, bĩu môi: “Anh Xuyên luôn  đáng tin cậy,  gì  chuyện run tay như …”
 
 
Trần Tiểu Ngư  dứt lời, cửa phòng Dương Thiếu Xuyên đột nhiên  đẩy .
 
 
Dương Thiếu Xuyên dựa  khung cửa, tay xách hộp thuốc Giang Tân đưa, khóe môi treo nụ  như  như : “Ồ? Tiểu Ngư nhớ  thế cơ ? Có cần  giúp em xử lý vết thương ?”
 
 
Trần Tiểu Ngư ngẩn , lập tức xù lông như mèo  giẫm  đuôi: “Anh,  Xuyên! Anh dám  lén chúng em  chuyện?!”
 
 
Giờ phút , Trần Tiểu Ngư vô cùng cạn lời, cô tuyệt đối  ngờ,   họ  của   cố tình chơi . Thậm chí còn đặc biệt mượn hộp thuốc của chị Giang Tân, nhân cách cũng sụp đổ  còn  thể thống gì nữa!!!
 
 
Trần Tiểu Ngư đúng là tin tưởng cách  của Dương Thiếu Xuyên hơn, nhưng Dương Thiếu Xuyên bây giờ  đổi  nhiều. Cô  dám đảm bảo Dương Thiếu Xuyên sẽ  thật sự giở trò cố tình  cô đau, dù  thì hồi  cô cũng  ít  “chơi khăm” Dương Thiếu Xuyên.
 
 
Phương Thiên Tứ cũng đột ngột ngẩng đầu, tay vẫn nắm tuýp thuốc mỡ, biểu cảm lập tức từ hung dữ chuyển sang ngượng ngùng: “Anh,    đến đây?”
 
 
Dương Thiếu Xuyên nhướng mày, chậm rãi  đến bên ghế sofa, đặt hộp thuốc lên bàn , khoanh tay  ngực,  xuống hai : “Hai đứa   kêu to thế, cách một cánh cửa mà  còn  thấy kịch bản ‘thê thảm tột cùng’ mà hai đứa đang diễn. Nếu  mà  đến, chắc giây tiếp theo là  thấy Trần Tiểu Ngư  lóc om sòm .”
 
 
Chỉ  điều, mục đích thực sự của Dương Thiếu Xuyên   là giúp Trần Tiểu Ngư xử lý vết thương. Tình trạng của Trần Tiểu Ngư là nhẹ nhất trong ba , chỉ  sưng mà thôi.
 
 
 Phương Thiên Tứ thì khác,    chịu đựng đòn tấn công của con lợn rừng, còn sống sót chỉ  thể  là  may. Bây giờ,
 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gio-ha-nhe-mot-mua-he-thay-doi-con-nguoi/chuong-410.html.]
trông  vẻ vẫn khỏe như vâm, nhưng thực chất chỉ là đau đến tê dại mà thôi, lát nữa bôi thuốc sẽ còn  chịu đựng nhiều.
 
 
Còn về vết thương của Dương Thiếu Xuyên, thì  nặng cũng  nhẹ,   xử lý , dù chỉ là sơ sài.
 
 
Trần Tiểu Ngư đỏ mặt, bĩu môi cãi : “Ai, ai !  chỉ là… chỉ là  đau một chút thôi!”
 
 
Phương Thiên Tứ lặng lẽ  mặt , vành tai  đỏ, rõ ràng   chạm đúng chỗ đau.
 
 
Dương Thiếu Xuyên  hai  , khóe môi khẽ nhếch: “Thiên Tứ,  cứ giúp Tiểu Ngư  , lát nữa  với Giang Tân sẽ giúp  xử lý vết thương.
 
 
Hơi đáng tiếc là Trần Tiểu Ngư,  giỏi y tế nhất trong  chúng    thương ,  thì cô   chắc chắn sẽ thích hợp hơn.”
 
 
Tuýp thuốc mỡ trong tay Phương Thiên Tứ
 
 
--- Chương 288 Mắng Mỏ ---
 
 
Phương Thiên Tứ nhẹ giọng hỏi: “Có đau ?”
 
 
Tay  vẫn còn  run rẩy,   là vì sợ  Trần Tiểu Ngư đau,  vì tay của chính  cũng đang run rẩy vì đau.
 
 
Hoặc là… cả hai lý do.
 
 
“Hơi đau một chút, nhưng  ,” Trần Tiểu Ngư khẽ mỉm , nhưng  thoáng chốc trở nên nghiêm túc: “Với , câu  đáng lẽ  mới là  nên . Rõ ràng tuyết rơi dày như thế, đường vốn  trơn trượt,  còn là địa hình rừng núi, mà  vẫn dám  xe máy.”
 
 
“Không  vì  ở khá xa ?” Phương Thiên Tứ  gượng gạo, tay  vẫn loay hoay với tuýp thuốc mỡ: “Cậu cũng thế, rõ ràng quen thuộc với núi non đến  mà vẫn  thể xảy  chuyện . Giờ thì  , hai chúng  chắc  tham gia cuộc thi trượt tuyết  nữa .”
 
 
“Xì,” Trần Tiểu Ngư bất mãn , “Cái thứ đó  còn quan trọng nữa . Coi như   liều mạng vì , bữa lẩu  cứ để  mời .”
 
 
Phương Thiên Tứ  Trần Tiểu Ngư , khựng  một chút,  đó nở một nụ  cưng chiều: “Cô nhóc , cuối cùng cũng  điều một  .”
 
 
Trần Tiểu Ngư bĩu môi: “Ai bảo  là bạn  nhất của  chứ, nếu  mà  chuyện gì,    chuyện với ai bây giờ.”
 
 
Phương Thiên Tứ nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Cái cô bé , miệng thì cứng mà lòng thì mềm.”
 
 
Trần Tiểu Ngư gạt tay  : “Đừng  suốt ngày xoa đầu  nữa,    con nít.” Phương Thiên Tứ  nhẹ,   gì, tiếp tục thoa thuốc cho Trần Tiểu Ngư.
 
 
Chẳng mấy chốc, Phương Thiên Tứ  thoa xong thuốc, tiếp theo sẽ đến lượt  . Mức độ chấn thương của   là nghiêm trọng nhất trong ba .