18.
Ta  giam lỏng trong Tuyết Lan viện,   bước  khỏi cửa nửa bước.
Thịnh Hoài Cảnh cho  đưa mấy bà v.ú đến giám sát, ngày đêm kè kè theo  ,  canh chừng,  “dạy”  các phép tắc.
Hắn hẳn cho rằng    trời cao đất dày, dám vọng tưởng tới vị trí Vương phi.
 
Các bà v.ú  nghiêm trang, nét mặt nghiêm nghị.
“Một kẻ  nô, hỷ nộ đều gắn liền với chủ nhân. 
Chủ an thì  vui, chủ bất an thì   tự xét .”
 
Ta  hờ hững,  đáp lời.
 
Một bà khác bật  nhạt, lời lẽ đầy mỉa mai:
“Làm nô tỳ thì nên   phận. Đừng mơ mộng viển vông những vinh hoa xa vời.”
“Còn   chừng mực. Những thứ chủ  ban, đừng  mặt dày mà đòi.”
 
Ta  bên bàn, ngẩng đầu  bà  một cái,   cụp mắt xuống, khẽ đáp:
“Vâng.”
 
Tối đến, Thịnh Hoài Cảnh đêm nào cũng tới.
Căn phòng  thị vệ bao vây bốn phía, bóng  in rõ bên ngoài cửa sổ. 
Ta cắn chặt môi,  hé lấy nửa lời.
 
Hắn từ  cao chế ngự lấy  thể , đôi mắt đen như mực  xuống, giọng khàn khàn:
“Thích ?”
 
Hắn siết chặt eo :
“Hay là ngươi  Thái tử đối xử với ngươi như ?”
 
Ta thật sự cảm thấy  điên . Mặt  đổi sắc,  chỉ nghiêng đầu sang một bên:
“Vương gia   thì là .”
 
Hắn nheo mắt , đột nhiên bế bổng  lên, hung hăng ép  vách tường.
Cuối cùng,   để  uống thuốc tránh thai.
Ngược , mỗi sáng đều gọi phủ y đến bắt mạch.
 
Những tháng ngày  đó, ban ngày   mấy bà v.ú theo sát, tối đến  là Thịnh Hoài Cảnh.
Ta ngày càng ít , đến ăn  mở lời cũng  buồn quan tâm nữa.
 
Lúc nghỉ trưa, bà v.ú theo sát  rời, giọng lạnh như thép, đầy thất vọng:
“Lên giường   xoa bóp hầu hạ chủ tử…”
“Đợi khi chủ tử ngủ say  mới  ngủ.”
 
Những chuyện như thế, đối với họ, là điều đương nhiên.
Thậm chí còn xem đó là một loại vinh hạnh.
 
19.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gio-qua-bach-khe/chuong-10.html.]
Ngày qua ngày, thời gian  bước sang tháng Tư.
Những quy củ  lặp  lặp ,  đều ngoan ngoãn  theo,  hề phản kháng.
Các bà v.ú   gốc cây quế trong sân, trò chuyện với :
 
“Cô gái trong phòng , bọn  dạy bao nhiêu tháng  mà vẫn cứng như khúc gỗ,  từng thấy ai như  ?”
“Phải đó, ngoài mặt thì   lễ phép, nhưng thật  dầu muối  lọt,  mà phát bực.”
“Hứ… Giờ trong phủ chỉ còn  ả, đến cuối năm vương phi nhập phủ, phụ nữ trong phủ sẽ nhiều hơn,  xem đến lúc đó, ả sớm muộn cũng  bán  đầu đường góc chợ thôi.”
 
Họ chẳng buồn hạ giọng, lời  rành rọt từng chữ như cố tình để   thấy.
Hai năm gần đây, thiên tai liên miên, động đất, hạn hán, triều đình xem đó là điềm , hôn lễ của Thái tử và Thịnh Hoài Cảnh cũng vì thế mà  hoãn đến nay.
Nay Hoàng thượng vẫn còn cường tráng, nhưng vì dòng dõi hoàng thất cần nối dõi sớm,  gặp năm cát tường, ông liền hạ chỉ tổ chức hôn lễ cho cả Thái tử lẫn Thịnh Hoài Cảnh.
 
Hôn sự do Nội vụ phủ chủ trì, nhưng phủ Vương gia cũng  bắt đầu rục rịch chuẩn : sửa sang phòng ốc, tuyển thêm gia nhân, mua sắm trang phục, lễ nghi…
Dù  cũng sắp  thêm một “chủ tử”.
 
Quan giám thiên  định ngày : mồng sáu tháng Mười. Tính , thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu.
Dù  nhốt trong Tuyết Lan viện,  vẫn cảm nhận   khí bận rộn khắp phủ, sự náo nhiệt của một hôn lễ đang đến gần.
 
Xuân về, cây cối trong sân  bắt đầu đ.â.m chồi.
Ta  xổm  nắng, lặp  trong đầu những lời bà v.ú  , trầm ngâm suy nghĩ, tiếp theo   gì đây?
Là nên giống như bao nữ nhân khác, thuận theo, tìm cách kéo dài sủng ái mà sống?
Hay tiếp tục như bây giờ,  nhốt ,  quyền  thế, nếu  khác  hại,  cũng chẳng  cách nào phản kháng?
 
Ta  thể quyết định. 
Hình như con đường nào cũng chẳng  điều  mong .
Chỉ  một điều,  chắc chắn.
Ta sẽ  vì sự khinh rẻ của đàn ông mà buông xuôi mạng sống .
20.
Thời tiết  dần ấm lên, nhưng bệnh của Thịnh Hoài Cảnh vẫn  khá hơn bao nhiêu. 
Cơ thể  thỉnh thoảng vẫn lạnh như băng.
Mỗi mùng Tám hàng tháng,  vẫn cần dùng thuốc,  đó ngâm  trong dược thủy.
 
Sau bữa trưa,   sang mấy bà v.ú đang như thường lệ  một bên rao giảng, khẽ :
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
“Gần đây Vương gia sức khỏe  , Tuyết Nhi  đến thăm , xin các bà cho phép.”
 
Mấy bà v.ú đưa mắt  , đều sửng sốt.
Cuối cùng,   gần  nhất là  phản ứng đầu tiên, vẻ mặt sáng bừng như bắt  vàng:
“Tuyết Nhi cuối cùng cũng nghĩ thông  ? 
Đáng lẽ nên như  từ lâu. 
Ta   mà,  đời  gì  ai   lưng với phú quý?”
 
Ta  dậy, nhẹ nhàng cúi  hành lễ:
“Tuyết Nhi mấy tháng qua thật hồ đồ, may  các bà dạy dỗ tận tình, hôm nay mới  hồi tâm chuyển ý.”
 
Mấy bà v.ú lập tức vui mừng hẳn, vội vàng đưa   khỏi Tuyết Lan viện.