Lúc  đang là kỳ nghỉ,  đặt vé máy bay  Bắc Hải, tận hưởng chuyến du lịch của .
Trong bảy ngày ,   học  bơi, học lướt sóng.
Còn kết giao  với một vài  bạn nhỏ tuổi hơn .
Họ  chê  là một bà chị vụng về,  đùa vui vẻ dẫn   chơi cùng.
Bảy ngày  trôi qua nhanh chóng, đến nỗi khi về đến nhà  vẫn còn cảm giác hụt hẫng.
Thế là   bắt đầu mong chờ kỳ nghỉ tiếp theo.
Chỉ là kỳ nghỉ  thấy , ngược  Tống Quân Duệ   mời mà đến.
Anh  trông bình tĩnh hơn  nhiều, giống như  chấp nhận tất cả.
"Anh sắp kết hôn ."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đây là câu đầu tiên    với .
    một cái, gật đầu: "Ồ."
"Cô dâu   là Uông Thi Ngữ."
 đoán , bởi vì từ đầu đến cuối Tống Quân Duệ  từng nghĩ đến việc kết hôn với cô .
Thứ    luôn  rõ ràng, đó là con cái.
Mà Uông Thi Ngữ  khi  trúng độc,  thể sinh con  nữa.
Kết quả   trở thành tất yếu.
   đến  với   gì?
Tống Quân Duệ nhanh chóng cho   câu trả lời.
"Em sẽ chúc phúc cho  chứ?"
Khi  câu , giọng    nhẹ, giống như một giấc mơ  dám chạm .
"Không liên quan đến ."
Tống Quân Duệ   tỉnh táo,    , trong mắt dường như  ý  thoáng qua.
Năm nay   ba mươi hai tuổi, cưới một cô gái nhỏ hơn tám tuổi.
Năm  liền sinh con.
Còn  trong hai năm , ngoài công việc, thì dành thời gian để vui chơi.
Tiện thể còn đăng ký kết hôn, là với một  bạn đồng hành quen trong chuyến du lịch.
Sau khi xác định quan hệ,   dứt khoát từ bỏ công việc lương cao, bay đến thành phố của .
Kể từ đó, chúng   việc  các ngày trong tuần,  du lịch  ngày nghỉ, cuộc sống vô cùng ăn ý.
Chỉ là   thể ngờ  Tống Quân Duệ  đột nhiên xuất hiện  một ngày hai năm .
Trên mặt   mang theo vẻ vui mừng khi gặp   bao ngày xa cách, cho đến khi  thấy Kỳ Việt bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gio-thoi-ruou-tinh-xuan-hoa-canh-minh/het.html.]
"Anh  là ai?"
 phớt lờ giọng điệu vô lễ của  , thẳng thắn nắm c.h.ặ.t t.a.y Kỳ Việt.
"Chồng ."
Lời  dứt, Tống Quân Duệ cả  như suy sụp, giọng  chói tai.
"Em kết hôn  ?"
"Anh vì em mà ly hôn,  mà em  kết hôn?"
 thấy buồn nôn với những lời  của  .
  bao giờ bảo   ly hôn, chúng   hai năm  gặp, Tống Quân Duệ đúng là đầu óc  vấn đề.
Kỳ Việt  chút  vui,   ôm chặt lấy , vượt qua Tống Quân Duệ  về phía .
Tống Quân Duệ run rẩy như cầy sấy, đuổi theo   :
"Bây giờ   con , sẽ  chê em  thể mang thai,  cũng   rõ với   ,   bà  sống c.h.ế.t thế nào  liên quan đến ."
"Sẽ  còn chuyện gì cản trở chúng  nữa."
"Vậy mà bây giờ em   với  rằng em  kết hôn?"
 nhận thấy Kỳ Việt đột nhiên dừng bước,  thầm nghĩ  ,  định mở miệng.
Anh  liền đ.ấ.m thẳng  mặt Tống Quân Duệ.
Giọng  đanh thép: "Vợ  đang mang thai, nếu  còn dám đến gần cô ,  tuyệt đối sẽ  tha cho  ."
Gò má Tống Quân Duệ  co giật,    cam tâm nắm chặt tay.
Trước khi   xông lên,  lập tức chắn  mặt Kỳ Việt, giống như  đây bảo vệ  , bây giờ bảo vệ Kỳ Việt.
"Chỉ cần  đến thì sẽ luôn  phiền cuộc sống của , Tống Quân Duệ,  đừng  chó nữa,   ."
Ánh mắt Tống Quân Duệ  trống rỗng, nắm tay của   dần dần buông .
Cuối cùng ánh mắt dừng   bụng .
 ,    nhớ đến đứa bé , nhưng  ích gì,  qua  thì chính là  qua .
Đừng bao giờ  đầu  nữa.
Kể từ ngày hôm đó, Tống Quân Duệ  bao giờ đến nữa.
 và Kỳ Việt vì đều  thăng chức, nên  đổi sang một căn nhà lớn hơn.
Tháng ba năm , con gái  bình an chào đời.
Kỳ Việt căng thẳng đến mức tháng đầu tiên  dám nhắm mắt,   hôn con gái, hôn .
Có họ bên cạnh, cuộc đời   vô cùng mãn nguyện .
 
Hết