Ba tháng ,   chẩn đoán  thai, Trưởng công chúa mừng rỡ vô cùng, yêu cầu  nghỉ ngơi ở nhà, Vương Ngọc cũng  ép, chỉ là vẫn để   nhiều văn thư cho , bảo rằng đó là “để giải khuây.”
 
Hôm , khi  đang  tóm lược cho các văn thư,   đến báo tin  phu nhân của Viên Hộ  gặp Tam phu nhân. Ta liền hiểu  rằng hôm  khi gặp , dù lúc  Viên Hộ  nhận  ngay, nhưng  đó  cũng  nhận thức , và giờ đây  sai   Nam Cẩm Tú đến giảng hòa.
 
Ta gật đầu, sai hộ vệ mời nàng ,  thấy vẻ tiều tụy, gầy gò của nàng,   khỏi ngạc nhiên: “Muội   gầy đến mức ?”
 
Dù  cũng gầy, nhưng vốn dĩ từ nhỏ  , Vương gia cũng chẳng bao giờ bạc đãi về mặt ăn uống. Trái , Nam Cẩm Tú vốn ham ăn, từ nhỏ   nuôi dưỡng mập mạp, tròn trịa, giờ đây  trở nên gầy gò như tờ giấy,     chịu những gì.
 
Hồng Trần Vô Định
Nàng lấy tay che miệng, mặt đầy vẻ sợ hãi: “Tỷ tỷ, hóa  thật sự là tỷ!”
 
Ta gọi  dâng  và bánh trái,  từ tốn  xuống thềm: “Phải, nếu    mệnh lớn, thì giờ đây chắc   mẫu   đưa đến Dư Mục,  c.h.ế.t ở Trường Châu .”
 
Nàng mở miệng định : “… nhưng mẫu   ,  là phận nữ nhi   thể phản kháng? Muội từng  cầu xin phụ  cho tỷ  , nhưng phụ   đồng ý…”
 
Ta lắc đầu: “Muội sống khổ sở thế , còn lo gì đến việc bảo vệ ?”
 
Nghe , Nam Cẩm Tú bật  nức nở: “ thế,  sống chẳng hơn tỷ  chút nào. Tỷ may mắn thoát khỏi Dư phủ,    chính thất của Tam lang!”
 
Ta chỉ lắc đầu: “Giành  sự yêu thích nhất thời của Vương Ngọc  khó, nhưng để trở thành  vợ  tôn trọng cả đời  là chuyện  hề dễ dàng.”
 
Những lời  đó,  cũng chẳng   thêm,   e rằng nàng cũng  tin.
 
Nam Cẩm Tú    một lượt, thấy   giày mềm, mặc áo rộng, chẳng khó để hiểu điều gì đang xảy . Ánh mắt nàng tràn đầy ngưỡng mộ: “Xem  tỷ mang thai ,  ?”
 
Ta gật đầu: “Còn , ba năm qua   con cái gì ?”
 
Nghe , đôi mắt nàng bỗng đỏ hoe: “Con cái gì chứ! Kể từ khi cha   qua đời,  còn ai chở che, Viên Hộ   ý định bỏ vợ từ lâu !”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gio-xuan-duong-nui-song/chuong-32.html.]
Ở Đại Nghiệp, sĩ tộc bỏ vợ là điều đại kỵ, nếu   đời chỉ trích,  thể  chịu phạt, thậm chí mất chức.
 
Thấy vẻ mặt   tin, nàng buồn bã : “ thế,   trèo cao,   thể bỏ vợ thẳng thừng. Đương nhiên là  dùng thủ đoạn để  tự xin hòa ly.”
 
Nói , nàng    đóng cửa, vén áo để lộ ngực, cho  thấy những vết thương chồng chất.
 
“Đây là hôm   bắt  đến cầu xin tỷ,   chịu, thế là  lấy đồng tiền nung đỏ mà dí .”
 
 “Còn lưng , hôm nọ   chồng trách mắng vì   chịu ngủ cùng ,  liền cởi đai ngọc , đánh  đến cả canh giờ.”
 
 “Chân trái , đến giờ vẫn còn  thể   …”
 
Nàng còn  kịp cho  xem vết thương ở chân,   cảm thấy đau xót, đồng cảm đến mức nước mắt  kìm  mà trào .
 
Nam Cẩm Tú vốn sợ đau, nay  chẳng còn biểu lộ cảm xúc gì: “Ta  ở Nam gia    tiếng , chẳng thể đối  với tỷ. Giờ cũng chẳng mặt mũi nào cầu xin tỷ giúp.  dù  cũng là tỷ  ruột, nếu tỷ  giúp cũng . Chỉ mong  , khi  c.h.ế.t trong nhà họ Viên, tỷ  với Tam lang một tiếng, xin chuyển hài cốt của   khỏi đó, đừng để   chôn chung với tên đốn mạt đó.”
 
Nghe xong,  lau nước mắt, lấy  bình tĩnh: “Muội yên tâm, việc    , quyết  để  chịu khổ nữa.”
 
Thấy   nhẹ nhàng, Nam Cẩm Tú mừng rỡ, tiến đến nắm lấy tay : “Thật , tỷ thật sự sẽ giúp  chứ?”
 
“Thật. Đều là nữ nhân,  giúp ,  còn  thể giúp ai?”
 
Nam Cẩm Tú   hồi lâu, đôi mắt khô cạn cuối cùng cũng ướt đẫm: “Ta   còn cha , may mắn còn  tỷ để nương tựa!”
 
Nói , chúng  ôm chầm lấy , nước mắt  kìm  mà tuôn rơi.
 
Không lâu , nàng lau nước mắt, khẽ đẩy  : “Tỷ tỷ mang thai , nên giữ tâm trạng thoải mái, như  mới  thể sinh con, giữ  ân sủng.”
 
Ta gật đầu, cố gắng trấn tĩnh .