Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 120: Tương kế tựu kế
Cập nhật lúc: 2025-08-18 05:48:38
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Hi Nguyệt xuống, ánh mắt của Dạ Linh và Mặc Lẫm đồng loạt hướng về phía cô, như thể đang lời chất vấn.
Cô trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu ăn lẩu.
Hệ thống chó má quá hố, nhiệm vụ cũng ngày càng kỳ quái.
Hại cô suýt nữa bắt tại trận, quả thực là một màn "xã hội chết" ( hổ chết) ngay tại hiện trường.
lúc , trong đầu cô vang lên tiếng vui vẻ của hệ thống.
"Đinh, chúc mừng ký chủ, độ thiện cảm của Bạch Kỳ +10, hiện tại độ thiện cảm là 55, xin ký chủ tiếp tục cố gắng."
Cô ngẩn , lén lút liếc Bạch Kỳ, vẻ mặt đầy suy tư.
Tên cáo già ? Bị sờ m.ô.n.g mà độ thiện cảm tăng? Lẽ nào là một kẻ "mê trai" ngầm?
Thấy từ từ gắp một miếng thịt dê, tao nhã cho miệng, đôi mắt cáo nheo , khóe miệng cong lên nụ nửa vời, cứ như thể chuyện gì xảy .
Bình tĩnh đến lạ thường.
Tô Hi Nguyệt bĩu môi, thầm mắng: "Quả nhiên xứng đáng là cáo già, khả năng quản lý cảm xúc thật đỉnh."
Cô Bạch Kỳ nữa, chỉ cúi đầu nhúng lẩu.
Không khí đó chút quỷ dị, như thể một màn Tu La trường lời.
Đôi mắt bạc của Dạ Linh lạnh như băng, thường xuyên liếc qua cô và Bạch Kỳ, vẻ mặt như đang : "Hai nhất giải thích rõ ràng cho , nãy đang gì?"
Mặc Lẫm vẫn vô cảm, nhưng động tác nhúng thịt rõ ràng chậm , ánh mắt đầy suy tư.
Bạch Kỳ thì tủm tỉm ăn lẩu, đôi mắt cáo cong thành hình trăng lưỡi liềm, vẻ mặt cao thâm khó lường, như thể hết chuyện nhưng , khiến khác rợn .
Tô Hi Nguyệt cúi đầu im lặng nhúng thịt, giả vờ như là vô hình, sợ gặp chuyện xui xẻo nào đó.
May mắn là đó chuyện yên ắng, chuyện gì xảy .
Bữa lẩu cuối cùng cũng kết thúc.
Cảm giác như trải qua một trận chiến thế kỷ .
Cô thở phào một , trong lòng thầm cảm ơn các vị thần tiên phù hộ, cuối cùng chuyện xui xẻo nào nữa.
Vân Vũ
Ngay khi cô chuẩn chuồn, Dạ Linh đột nhiên lên, bước nhanh đến, hai lời, trực tiếp vác cô lên vai.
"Khoan ! Anh gì ? Thả xuống!"
Tô Hi Nguyệt sợ hãi thét lên, tay chân vùng vẫy, nhưng tay của Dạ Linh như gọng kìm sắt, hề xê dịch.
Dạ Linh hừ lạnh, những thả cô xuống, ngược còn vác cô , với vẻ đầy uy quyền: "Làm gì ? Đương nhiên là về hang động ngủ."
Cái gì? Về hang động ngủ?
Ai thèm ngủ với , phần thưởng gì.
Cô trong lòng hoảng hốt, thầm mắng, vội vàng về phía Mặc Lẫm, ánh mắt cầu cứu.
Mặc Lẫm chỉ lạnh nhạt liếc cô một cái, lưng rời , như thể chuyện gì xảy .
Cô nước mắt, trong lòng than vãn: "Anh trai ơi, quản chứ! Không đêm nay sẽ ngủ với ? Sao giữa đường xuất hiện một tên Cung Giảo Kim (chỉ phá đám) !"
Bạch Kỳ sững sờ, đó tủm tỉm vẫy tay, giọng mang theo vài phần trêu chọc: "Hi Nguyệt, tận hưởng nhé ~"
Trông vẻ hai họ là bạn đời thật sự, e là mật .
Nếu , Dạ Linh khi về bộ lạc sẽ bất thường như .
"Tận hưởng cái quỷ !"
Tô Hi Nguyệt tức đến trợn mắt, tên cáo già , quả nhiên là kẻ thích xem náo nhiệt.
Đêm khuya thanh vắng, Dạ Linh vác cô rời khỏi núi , thẳng lên đỉnh núi. Cô giãy giụa thế nào cũng vô ích, ngược càng ôm chặt hơn.
Ánh trăng chiếu đôi mắt bạc của , lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, như thể ngay cả ánh trăng cũng nhường đường cho .
Cô vác vai, chỉ cảm thấy dày cuộn trào, đầu óc cuồng, tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Dạ Linh! Anh thả xuống! tự !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-120-tuong-ke-tuu-ke.html.]
Dạ Linh dừng bước, giọng và vẻ mặt cực kỳ bá đạo: "Thả cô xuống? Với đôi chân ngắn ngủn của cô, đến sáng cũng về ."
Tô Hi Nguyệt tức đến hung hăng nhéo một cái, trong lòng thầm mắng: "Anh mới chân ngắn! Cả nhà đều chân ngắn! Nếu đánh , sợ độ thiện cảm giảm, đá cho một cú ."
Hang động của Dạ Linh ở vị trí cao nhất của bộ lạc, đối diện với khu vực phía .
Phía là vách đá, tầm thoáng đãng, phong cảnh tuyệt .
Mặc Lẫm sống ở phía bên , hang động của hai gần như kề , một cái ở một cái ở , chỉ cần động tĩnh lớn một chút là thể thấy.
Tô Hi Nguyệt vốn vẫn đang giãy giụa, nghĩ rằng hang động của Mặc Lẫm ở ngay phía Dạ Linh, nghĩ đến điều gì, đột nhiên cô giãy giụa nữa.
Mặc Lẫm là một giống đực bình thường, huyết khí đang thịnh. Nếu nửa đêm thấy những điều nên ...
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nảy một ý tưởng táo bạo. Nếu thể trốn thoát, chi bằng tương kế tựu kế, lợi dụng Dạ Linh để tạo một chút "kích thích" cho Mặc Lẫm.
Biết , còn thể thu hiệu quả bất ngờ.
Dạ Linh thấy cô đột nhiên im lặng, tiếp tục giãy giụa, đôi môi mỏng cong lên một nụ ẩn hiện, bước chân cũng chậm một chút.
Vác cô nhanh đến hang động, xoay , vòng qua một cây nghiêng hang, trực tiếp ném cô lên chiếc giường trải da thú.
Chiếc giường cực kỳ rộng, lăn lộn thế nào cũng .
Tô Hi Nguyệt định bò dậy.
Giây tiếp theo, hình cao lớn của Dạ Linh đè lên, đôi mắt bạc lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo trong bóng đêm, như một con sói đang con mồi.
"Anh... gì?"
Cô theo bản năng lùi về phía , nghĩ đến những chuyện sắp xảy , tim đập nhanh hơn.
Tuy hai đầu tiên, nhưng nghĩ đến Mặc Lẫm ở ngay phía , cô vẫn khỏi chút căng thẳng.
Dạ Linh cúi đến gần, thở phả tai cô, giọng trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Cô xem gì? Ở núi chẳng giỏi 'tán tỉnh' ? 'Tán tỉnh' xong Mặc Lẫm 'tán tỉnh' Bạch Kỳ, bây giờ sợ hãi?"
Tô Hi Nguyệt đè chặt giường, tim đập như trống, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Một mặt, cô thầm mắng tên đàn ông chó má quá cách tán tỉnh.
Mặt khác, cô cũng thể phủ nhận, khuôn mặt cực kỳ trai của Dạ Linh và cái khí chất tổng tài bá đạo , quả thực khiến khó lòng chống cự.
Tuy nhiên, cô loại dễ dàng nhận thua.
Đặc biệt là lúc .
Cô nhướng mày, giả vờ bình tĩnh : " sợ hãi? Mắt nào của thấy sợ hãi? Đây là đang cho cơ hội thể hiện, dù ai đó ở núi ghen tuông rõ rệt mà."
Dạ Linh nheo mắt , khóe miệng cong lên nụ lạnh lùng: "Ghen? Cô nghĩ sẽ ghen ?"
Cô trợn mắt, thầm chửi: "Đây ghen thì là gì? Cả hũ giấm sắp đổ ."
ngoài miệng, cô giả vờ vô tội: "Ối chà, , nhưng vội vã vác về như thế, chẳng lẽ để tuyên bố chủ quyền ?"
Dạ Linh cô nghẹn họng, sắc mặt trầm xuống.
nhanh, lấy vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn cúi đầu, ghé sát tai cô, thở nóng rực: "Tô Hi Nguyệt, cô cảm thấy quá nuông chiều cô, nên mới dám càn như ?"
Tô Hi Nguyệt dồn chân tường, dứt khoát buông xuôi, đưa tay ôm cổ : "Dạ Linh, nuông chiều như , vì... thật thích ?"
Độ thiện cảm của tên đàn ông chó má 73, đạt đến giai đoạn thích , nhưng miệng vẫn cứng như đá, kiên quyết chịu thừa nhận.
Ánh mắt Dạ Linh tối sầm , đôi mắt bạc lóe lên vẻ nguy hiểm: "Thích? Cô hiểu lầm về sức hấp dẫn của ?"
Cô nhướng mày, vô tội chớp chớp mắt: "Ối chà, thích ? Vậy đêm nay gì mà cứ như hũ giấm đổ ? Lẽ nào là nhầm?"
Dạ Linh cô nghẹn , sắc mặt chút tự nhiên.
Hắn đơn giản cúi đầu, lấp kín miệng cô, dùng hành động thực tế để cô im lặng.
Tô Hi Nguyệt thế công bá đạo của cho chút kịp trở tay.
nhanh, cô phản ứng , hai tay ôm lấy vai , chủ động đáp .
Đột nhiên, cô thấy một tiếng động nhỏ từ hang động bên cạnh, như thể vô tình đá một hòn đá.