Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 123: Con đường tế tự

Cập nhật lúc: 2025-08-18 05:48:41
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tắt giao diện liệu, cô mở kho hệ thống, tiện tay lấy một cục xà phòng thơm.

Nhẹ nhàng ngửi thử, mùi hoa nhài thoang thoảng dễ chịu.

Sữa tắm ban đầu dùng cũng sắp hết, nhiều nhất chỉ dùng vài nữa.

Đợi sữa tắm dùng hết, những cục xà phòng thơm thể thế.

Mười cục xà phòng cũng tệ, giặt da thú sẽ tiện hơn nhiều.

Vân Vũ

Đồ đạc cất kho hệ thống.

Cô ngáp một cái, kéo chăn xuống, chuẩn ngủ một giấc thật ngon.

Đột nhiên nhớ tối qua ở tiệc lửa trại, học đồ tế tự, và tế tự hẹn hôm nay đến chỗ ông .

Ngay lập tức, cô tỉnh ngủ hẳn, bật dậy khỏi giường đá, chạy thẳng ngoài hang động, lúc còn tiện tay đóng cửa .

Thạch ốc của tế tự ở một khu vực khác của bộ lạc, gần với hang động của cha cô, Tô Liệt, gần như là hàng xóm.

Vu y cũng ở khu đó.

Cô chạy chậm đến đó, đường gặp nhiều thú nhân và giống cái dậy sớm.

Mọi thấy cô, đầu tiên là sững sờ, đó vẻ mặt trở nên phức tạp, bàn tán xôn xao.

"Ơ? Các thấy , Tô Hi Nguyệt gầy ?"

" là gầy ít, giờ còn béo lắm nữa, thế nào mà thế, thật hâm mộ."

"Các ? Nghe tối qua cô ở trong hang động của Dạ Linh, chậc chậc, động tĩnh lớn lắm."

...

Tô Hi Nguyệt những lời đó, bước chân khựng , khóe miệng giật giật.

Tối qua đúng là Dạ Linh hành hạ quá sức, nhưng đến nỗi cả bộ lạc đều chứ?

Cô đỡ trán, thầm mắng: "Tai của loài sói cũng thính quá, cách xa như mà vẫn ư? Thật là quá đáng."

Sắc mặt ửng đỏ, cô bước nhanh hơn, thẳng đến thạch ốc của tế tự, trong lòng tính toán thế nào để đối phó với bài kiểm tra tiếp theo của tế tự.

Cũng tư chất của thế nào, tiềm năng tế tự .

, nghĩ đến việc Nguyệt Hoa Thạch cải tạo, tư chất nâng lên diện, chắc chắn sẽ vấn đề.

Nghĩ , cô liền yên tâm.

Trên đường , mấy giống cái vẫn đang thì thầm bàn tán, ánh mắt phức tạp chằm chằm cô, chỉ trỏ, gì đó.

"Dạ Linh là thú nhân mạnh nhất trong thế hệ trẻ của bộ lạc, Tô Hi Nguyệt là đồ lười cả ngày chịu vận động, thể chất kém đến chết, cô chịu nổi sự giày vò của Dạ Linh ?"

"Chậc chậc, bảo Mia tức đến tái mặt. Nghe sáng nay Tô Hi Nguyệt còn ôm da rắn của Mặc Lẫm về, đây là 'một mũi tên trúng hai con' mà!"

" thế, bảy Thú Phu của Mia cũng thể giữ chân , cả ngày tơ tưởng đến giống đực của khác. Lần cuối cùng cũng chịu thiệt."

...

Tô Hi Nguyệt mà đầu đầy vạch đen, thầm rủa: "Tin đồn ở thế giới thú truyền nhanh hơn cả mạng 5G, chịu thua ."

Cô lười để ý đến những lời bàn tán đó, thẳng đến thạch ốc của tế tự.

Khi Tô Hi Nguyệt đến thạch ốc, cô thấy tế tự đang bận rộn chuẩn đồ dùng tế lễ.

Trong thạch ốc bày đầy các loại đạo cụ và thảo dược kỳ lạ, ở góc tường còn chất một đống cuộn da thú.

Hiển nhiên là những "bí tịch tế tự" truyền từ thời viễn cổ.

Tế tự lưng về phía cô, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Tô Hi Nguyệt ở cửa, do dự một chút, khẽ gõ khung cửa: "Tế tự đại nhân, con đến ."

Tế tự từ từ , ánh mắt sâu thẳm cô, thấy cô gầy ít so với hôm qua, trong lòng kinh ngạc.

ông hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu: "Vào ."

Tô Hi Nguyệt bước , ánh mắt nhanh chóng lướt qua một vòng.

Thạch ốc của tế tự quả thực giống như một kho đạo cụ khổng lồ, thứ gì kỳ quái cũng . Ở góc tường còn một cái trông giống "chổi thần kỳ".

Lẽ nào tế tự còn kiêm cả nghề quét rác?

Tế tự dường như sự nghi ngờ của cô, nhàn nhạt giải thích: "Những thứ đều là pháp khí mà các đời tế tự để , mỗi thứ đều ẩn chứa sức mạnh tự nhiên mạnh mẽ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-123-con-duong-te-tu.html.]

Cô vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, trong lòng thầm thêm một câu: "Sức mạnh tự nhiên e là dùng để dọn dẹp vệ sinh nhỉ?"

Tế tự để ý đến vẻ mặt của cô, cầm một chiếc hộp gỗ cổ xưa từ bàn, mở . Bên trong là một viên đá trong suốt, lấp lánh ánh sáng màu xanh lam nhạt.

Ông đưa viên đá cho Tô Hi Nguyệt, giọng bình tĩnh: "Đây là 'Linh Nguyên Thạch', thể kiểm tra mức độ cộng hưởng giữa con và sức mạnh tự nhiên. Con cầm nó trong tay, nếu viên đá phát ánh sáng mạnh, chứng tỏ con tiềm năng trở thành tế tự."

Tô Hi Nguyệt lập tức , đây chẳng là Linh Thạch trong tiểu thuyết tu tiên ? Có linh căn thì tư chất, linh căn thì tư chất.

Xem vị tế tự cũng chút ý niệm tu tiên đấy.

Cô nắm chặt viên đá, thầm vận chuyển dị năng hệ mộc.

Ngay lập tức, Linh Nguyên Thạch bùng phát ánh sáng lục chói lòa, xanh tươi mơn mởn, gần như chiếu sáng bộ thạch ốc.

Trong mắt tế tự hiện lên một tia kinh ngạc, ông hài lòng gật đầu: "Không tệ, khả năng cộng hưởng tự nhiên của con mạnh, thậm chí còn xuất sắc hơn tưởng tượng."

Cũng hơn cả tư chất của lão già xương cốt .

Quả nhiên xứng đáng là Thần Thú lựa chọn.

Tô Hi Nguyệt suy nghĩ trong lòng ông, khiêm tốn : "Cảm ơn tế tự khen ngợi, là con vượt qua bài kiểm tra ạ?"

"Đương nhiên!"

Tế tự cất Linh Nguyên Thạch hộp gỗ, gỡ một cuộn da thú sờn cũ từ giá xuống, đưa cho cô: "Đây là 'Sổ tay tu luyện cơ bản của tế tự', con hãy quen . Sau khi lễ tế kết thúc, sẽ chính thức bắt đầu dạy dỗ con."

Cô nhận lấy cuộn sách, mở xem.

"... Cái gì với cái gì thế ?"

chằm chằm những ký hiệu ngoằn ngoèo cuộn da thú, nhịn lẩm bẩm.

Ban đầu nghĩ là bí tịch tu tiên, kết quả nửa ngày, hiểu một chữ nào, quả thực còn khó hiểu hơn cả toán cao cấp.

Tế tự liếc cô một cái, nhàn nhạt : "Đây là cổ phù văn, cần dùng tâm để cảm nhận, dùng mắt để ."

Khóe miệng Tô Hi Nguyệt giật giật, trong lòng thầm trợn mắt: "Đây chẳng là kịch bản điển hình của ' hiểu là do cô ngộ tính' ?"

Tế tự e là một "lão giang hồ" thâm niên đấy?

, vì "con đường tế tự" của .

Cô chỉ thể cứng rắn gật đầu: "Tế tự đại nhân đúng, con về nhất định sẽ 'cảm nhận' thật kỹ."

Tế tự hài lòng gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, ông : "Lễ tế giữa trưa quan trọng, con trở thành học đồ tế tự, thì tham gia. Trước hết hãy dọn những pháp khí đến quảng trường bộ lạc, bày biện theo đúng thứ tự, nếu hiểu chút nữa sẽ cho con."

Cô thở dài, nhét cuộn sách lòng, chấp nhận phận ôm lấy đống pháp khí.

Sao học đồ tế tự giống như vác gạch thế ? Quả nhiên cái gì cũng " từ cơ bản".

Vừa ngoài, cô liếc những pháp khí kỳ quái đó.

Mấy thứ thật sự tác dụng ? Đừng đến lúc lễ tế, bắt cô cầm cái "chổi thần kỳ" nhảy múa, thì đúng là "xã hội chết" thật.

Tế tự dường như cảm nhận suy nghĩ của cô, ngẩng đầu liếc cô một cái, nhàn nhạt : "Pháp khí là vật trung gian để tế tự giao tiếp với Thần Thú, khinh thường."

Tô Hi Nguyệt vội vàng gật đầu: "Vâng , tế tự đại nhân đúng, con nhất định sẽ dọn dẹp... , sẽ cung phụng thật !"

Cô ôm pháp khí, chạy chậm đến quảng trường bộ lạc.

Tế tự chống gậy theo , thì chậm rãi, nhưng thực như đang dùng kỹ năng "dịch chuyển tức thời".

Trong nháy mắt, ông đuổi kịp Tô Hi Nguyệt đang ôm pháp khí, thở hổn hển.

Lần đến lượt cô bỏ phía , chỉ thể ôm pháp khí thở dốc đuổi theo.

Tế tự liếc cô một cái, nhàn nhạt : "Người trẻ tuổi, thể lực . Xem con cần rèn luyện nhiều hơn, nếu đối phó với thử thách của Thần Thú?"

Khóe miệng Tô Hi Nguyệt giật giật, thầm lẩm bẩm: "Thử thách của Thần Thú chẳng lẽ còn chạy marathon? Vậy dị năng hệ mộc của chẳng là vô dụng ?"

Ngoài miệng ngoan ngoãn đáp: "Tế tự đại nhân đúng, con về nhất định sẽ rèn luyện nhiều hơn, cố gắng sớm ngày trở thành học đồ tế tự đủ tiêu chuẩn."

Tế tự hài lòng gật đầu, hai nhanh đến quảng trường bộ lạc.

Phía là một đài cao dựng lên.

Tế tự chỉ trung tâm đài cao: "Hãy bày biện pháp khí theo đúng thứ tự, nhớ kỹ, sai, nếu lễ tế sẽ xảy vấn đề lớn."

Sau đó, ông cho cô thứ tự bày biện.

Cô cúi đầu những pháp khí trong lòng, phát hiện chúng thế mà còn dán nhãn: "Số một - 'Mắt Thần Thú', hai - 'Trượng Tự Nhiên', ba - 'Linh Gió',..."

Tế tự cũng hiện đại hóa đấy chứ, ngay cả "đánh " cũng . Có khi nào ông chép từ một cuốn "Sổ tay quản lý lễ tế" nào đó ?

Tô Hi Nguyệt tuy lẩm bẩm , nhưng vẫn thành thật bày biện pháp khí lên đài cao theo đúng thứ tự.

Loading...