Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 145: Mắng chửi người thì ngươi thành thạo hơn

Cập nhật lúc: 2025-08-18 05:49:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Liệt đang định gì đó.

Đột nhiên, trong rừng truyền đến một tràng tiếng sột soạt.

Mấy lập tức về phía hướng tiếng động.

Họ thấy trong rừng sâu, một con lang khổng lồ màu bạc, và một con cự mãng đen thui đang lao nhanh về phía .

Rõ ràng cách xa, nhưng chỉ trong một giây, chúng xuất hiện mặt, tốc độ cực nhanh.

Đó chính là Dạ Linh và Mặc Lẫm.

Cả hai hóa thành hình , ánh mắt đồng thời dừng Tô Hi Nguyệt. Thoáng thấy vết m.á.u khóe miệng cô, ánh mắt của họ đều tối sầm .

Ánh mắt Dạ Linh lạnh như thể đóng băng thứ. Hắn liếc xác Vân Hàn mặt đất, khóe miệng nhếch lên nụ lạnh: "Cả tên phế vật cũng dám thương?"

Lời còn dứt, giơ tay đánh một chưởng. Xác Vân Hàn lập tức hóa thành thịt nát, ngay cả một mẩu xương cũng còn.

Lúc nãy khi chạy tới, một vài lời của Lang Nhất.

Bất kể vì lý do gì, kẻ dám tính kế và thương đều đáng c·hết.

Mặc Lẫm một bên, ánh mắt hờ hững, như thể chuyện mắt liên quan đến .

Hắn chỉ giơ tay, đầu ngón tay khẽ búng. Một luồng sáng đen lóe lên, Mia đang treo cây lập tức chấn nát, hóa thành một làn sương máu, bay tán loạn theo gió.

Hắn bao giờ tay với giống cái, nhưng hành động của Mia chạm đến giới hạn của .

đáng c·hết.

Tô Hi Nguyệt chớp mắt, thầm nghĩ: "Hai vị đại lão xuất hiện thật... đơn giản và thô bạo."

"Ơ? Họ ở bên hồ nước mặn ? Sao tự dưng sát phạt về?"

"Chẳng lẽ yên tâm về , sợ cũng vụng trộm như Mộc Thanh, lén về kiểm tra ?"

Cô còn kịp mở miệng, Dạ Linh bước đến, đưa tay nâng cằm cô, đôi mắt bạc lóe lên một tia sáng nguy hiểm: "Bị thương?"

Khóe miệng Tô Hi Nguyệt giật giật. "Sao ánh mắt của tên đàn ông chó như ăn tươi nuốt sống ."

"Với cả cái động tác nữa, luôn thấy khó chịu."

Cô nhanh chóng gạt tay , thản nhiên : "Không . Chỉ là lúc Vân Hàn bắt , cẩn thận chấn thương thôi."

Cô thật sự coi vết thương nhỏ gì. Đợi lát nữa dùng dị năng chữa trị là .

Dạ Linh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng bất mãn với thái độ thờ ơ của cô.

Hắn đầu về phía Lang Nhất và những khác, giọng lạnh như băng: "Mấy ngươi, bảo vệ cô như ?"

Lang Nhất, Lang Nhị, Lang Tam, Lang Tứ lập tức rùng , đồng loạt cúi đầu, dám thở mạnh.

Lòng cô bất lực, nhanh chóng hòa giải: "Thôi, đừng trách họ. Tên Vân Hàn đúng là khó đối phó. Nếu họ kịp thời đến, con e là chịu thua ."

Nói dối nhiều quá, nó thành như thật. Đến cô cũng tin.

Dạ Linh liếc cô, vẻ mặt khinh thường: "Khó đối phó? Với chút thực lực của , cũng xứng ?"

Tô Hi Nguyệt thầm trợn trắng mắt: "Thôi, đại lão bắt đầu vẻ ."

lúc , Mặc Lẫm chậm rãi bước đến: "Tuy cô dị năng Mộc hệ, nhưng cấp bậc dù cũng cao. Quay nhờ vu y xem cho."

Vân Vũ

Ánh mắt cô chuyển sang Mặc Lẫm. Thật , cấp bậc dị năng của ông già đó e là còn bằng cô.

Tìm ông già đó chữa, chi bằng tự chữa.

nghĩ Mặc Lẫm , cô cũng giải thích, chỉ gật đầu: "Được."

Ánh mắt Dạ Linh vẫn lạnh như băng, tức giận đau lòng, bất mãn bắt đầu trách mắng: "Đầu óc cô chứa phân ? Đức hạnh của Mia cô ? Quan hệ của hai kém hơn cả chó ven đường, mà nửa đêm còn với cô đến nơi hẻo lánh như núi. Đầu óc cô cửa kẹt ?"

Tô Hi Nguyệt mắng đến đờ . Lòng cô nhịn thầm nghĩ: "Tên đàn ông chó mắng vẻ vần điệu, cứ như đang rap ."

mặt cô biểu lộ gì, chỉ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chẳng con ..."

"Không ?"

Dạ Linh cô chọc cho tức . Ánh mắt sắc như d.a.o găm: "Khóe miệng chảy m.á.u mà còn ? Có cô nghĩ chỉ cần c·hết là ?"

Cô nghẹn lời, trong lòng thầm trợn trắng mắt: "Đồ đàn ông chó đúng là tha ."

Mặc Lẫm lặng lẽ liếc Dạ Linh, thầm nghĩ mắng lắm. Không mắng cho một trận, điều.

Hắn coi như hiếm khi đồng tình với cách của Dạ Linh.

Dù Dạ Linh mắng, cũng sẽ nhịn mà mắng cho một trận.

Mắng còn nhẹ đấy, còn đét m.ô.n.g nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-145-mang-chui-nguoi-thi-nguoi-thanh-thao-hon.html.]

Một bên, sắc mặt Tô Liệt đen như đ.í.t nồi.

Tên nhóc Dạ Linh ngay mặt mà mắng con gái , còn mắng khó như . Quả thực là đang khiêu chiến uy nghiêm của , một thủ lĩnh.

Hắn nhịn ho khan một tiếng, ý đồ nhắc nhở Dạ Linh chú ý lời .

Dạ Linh nhận tín hiệu của Tô Liệt.

Hoặc , căn bản thèm để ý. Hắn tiếp tục lạnh lùng chằm chằm Tô Hi Nguyệt, giọng bá đạo và mạnh mẽ: "Nếu còn , sẽ nhốt cô trong hang đá. Không lời thì đánh gãy chân, để cô cả đời ."

Khóe miệng Tô Hi Nguyệt giật giật, mắng đến choáng váng.

"Tên đàn ông chó thật sự tự cho là tổng tài bá đạo ? Nhốt cô? Đánh gãy chân? Cả đời ?"

"À, nếu lo lắng cho , đá cho một phát ."

Tuy nhiên, mặt cô vẫn giả vờ ngoan ngoãn, gật đầu: "Con . Lần nhất định sẽ chạy lung tung."

Dạ Linh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng hài lòng với câu trả lời của cô.

Hắn đầu về phía Tô Liệt, giọng lạnh nhạt: "Thủ lĩnh, nếu chuyện giải quyết, chúng xin phép về ."

Sắc mặt Tô Liệt vẫn còn khó coi, nhịn : "Dạ Linh , đối với giống cái nhẹ nhàng một chút, đừng bá đạo như ."

Dạ Linh nhướng mày, giọng thản nhiên: "Nhẹ nhàng? Thủ lĩnh, ngài chắc chắn cô cần nhẹ nhàng ?"

Nói xong, liếc Tô Hi Nguyệt, ánh mắt đầy ẩn ý.

Tô Hi Nguyệt lập tức trừng mắt , thầm mắng: "Tên đàn ông chó , thật đáng đòn!"

Mặc Lẫm một bên, khóe môi cong, giọng lạnh lùng xen : "Dạ Linh, ngươi mắng đúng là tàn nhẫn, nhưng mà..."

Hắn dừng một chút, đầu về phía Tô Hi Nguyệt, ánh mắt thâm sâu, "Cô đúng là thiếu đòn."

Da đầu cô căng lên. Cô cảm thấy lời của Mặc Lẫm ẩn ý, liền nhanh chóng đánh trống lảng: "Hai bên hồ nước mặn ? Sao tự dưng về?"

Dạ Linh hừ lạnh, đôi mắt bạc nheo : "Cô nghĩ vì ai? Hình xăm c.h.ế.t tiệt n.g.ự.c cứ nhấp nháy, ngủ ."

"Hình xăm c.h.ế.t tiệt?"

Khóe miệng cô giật giật, thầm nghĩ tên đàn ông chó thật là kiêu ngạo. Rõ ràng lo lắng c·hết , cứ mạnh miệng.

Mặc Lẫm một bên, vẫn vẻ lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt dừng lâu.

Hắn nhàn nhạt mở miệng: "Sợ cô xảy chuyện, nên về."

Lòng Tô Hi Nguyệt cạn lời. Hai đàn ông rõ ràng quan tâm đến cô, nhưng một thì mạnh miệng như đá, kiêu ngạo đến thể tả.

Người còn thì lạnh lùng ít , kiệm lời như vàng, nhưng thể chuyện tử tế.

Cô đang định gì đó.

Mặc Lẫm đột nhiên tiến lên, hai lời, trực tiếp bế bổng cô lên.

Động tác dứt khoát, cho cô chút cơ hội giãy giụa.

Cô kinh ngạc, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ , ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của . Tim cô hiểu hẫng một nhịp.

"Này, ngươi gì?"

Cô trợn tròn mắt, giãy giụa hai cái, xuống, nhưng ôm cô càng chặt.

Mặc Lẫm cúi đầu cô, giọng điệu thản nhiên: "Đi tìm vu y."

Dạ Linh ở một bên thấy , ánh mắt tối sầm . Đôi mắt bạc lóe lên vẻ vui, lạnh lùng : "Mặc Lẫm, ngươi thả cô xuống."

Mặc Lẫm khựng , thản nhiên đáp : "Cô thương, cần trị liệu."

"Không cần ngươi ôm!"

Dạ Linh giọng , đưa tay định giành lấy .

Mặc Lẫm nghiêng né tránh, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi phụ trách mắng chửi, phụ trách chăm sóc. Phân công rõ ràng."

Đôi mắt bạc của Dạ Linh nheo , sắc mặt càng đen: "Cái gì mà phụ trách mắng chửi! Sao ngươi phụ trách mắng?"

Mặc Lẫm mặc kệ , ôm Tô Hi Nguyệt bỏ , giọng điệu lạnh nhạt: "Mắng chửi thì ngươi thành thạo hơn."

Dạ Linh: "..."

Tô Hi Nguyệt Mặc Lẫm ôm lòng, nhịn "phụt" một tiếng bật .

Cô ngẩng đầu Mặc Lẫm, phát hiện tuy mặt biểu cảm, nhưng khóe miệng nhếch lên, rõ ràng là cố ý chọc giận Dạ Linh.

Ngay cả Tô Liệt theo phía , thấy cảnh , cũng nhịn thành tiếng.

Tên nhóc Dạ Linh , cũng chỉ Bạch Kỳ và Mặc Lẫm mới trị .

thấy họ quan tâm đến con gái như , lòng cũng kiên định hơn nhiều.

Loading...