Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 151: Đánh cờ

Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:39:38
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đuôi của Bạch Kỳ khẽ đung đưa vách đá, tạo thành một cái bóng mờ ảo. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vết xước cổ tay Sở Du Du, vẻ mặt đầy ẩn ý: "Cứu? Chẳng qua là nhặt một con thú non trôi xuôi dòng nước thôi."

Anh bỗng nhiên cúi xuống, chín cái đuôi lưng bung một lớp tuyết trắng. "Mang theo mùi của tộc Hổ Cánh mà dám xông cấm địa của tộc Sói, nhóc con gan cũng lớn đấy."

Sở Du Du mùi hương lạnh lẽo từ đuôi hồ ly cho hắt xì, theo bản năng rụt : "... đây là cấm địa..."

Vân Vũ

Bên ngoài hang động, đột nhiên bay một luồng hương tuyết tùng lạnh lẽo.

Đôi tai hồ ly của Bạch Kỳ lập tức hướng về phía cửa hang, chín cái đuôi bất giác run lên, rơi xuống những sợi lông tuyết mịn.

Sở Du Du kịp đến, thấy tiếng ngọc va chạm , một giọng vang lên: "Nghe đồn con hồ ly nào đó suýt phơi khô thành mứt, hóa trốn ở đây đùa giỡn với mỹ nhân ?"

Một cô gái bước , khoác chiếc áo lụa mỏng dệt từ ánh hoàng hôn, mái tóc dài bay phấp phới trong gió nhẹ. Làn da cô trắng như ngọc, vòng eo mảnh khảnh dường như một tay cũng thể ôm trọn, nhưng hình vô cùng quyến rũ, n.g.ự.c nở eo thon. Điểm hút hồn nhất là đôi mắt hoa đào xinh , khóe mắt cong vút tự nhiên còn hơn cả hồ ly, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như tuyết.

Đồng tử Sở Du Du co , thấy phụ nữ bước , trong lòng cô lập tức dấy lên một chút ghen tỵ.

Cô gái Vân Châu xinh đành, giờ xuất hiện thêm một phụ nữ tuyệt sắc đến thế nữa.

Không các cô gái ở Thú Thế đều là mấy con quái vật ?

"Tiểu Nguyệt Nguyệt ghen tị ?"

Cổ họng Bạch Kỳ khẽ cuộn lên, chóp đuôi kiểm soát quấn lấy mắt cá chân cô, trườn dần lên...

Tô Hi Nguyệt cúi đầu liếc cái đuôi hồ ly an phận , khóe miệng cong lên một nụ nửa vời, giọng điệu lạnh lùng: "Bạch Kỳ, cái đuôi của định tự thu để giúp chặt ?"

Chóp đuôi Bạch Kỳ vặn dừng đầu gối cô ba tấc, tám cái đuôi còn lưng bung như pháo hoa tuyết trắng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt nỡ lòng nào?"

Đôi mắt hồ ly xinh của bùng lên ngọn lửa âm ỉ: " mùi tuyết tùng cô..."

Cái đuôi hồ ly bỗng nhiên quấn lấy cổ tay cô kéo lòng . "Không giải thích một chút ?"

Cô thuận thế ngã lòng Bạch Kỳ, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lớp da lộ n.g.ự.c : "Giải thích cái gì?"

Cô ngước đầu , lọn tóc lướt qua quai hàm : "Giải thích để nhổ lông hồ ly tối nay?"

"Ha ha..."

Bạch Kỳ khẽ, đột nhiên ngậm lấy vành tai cô. Chín cái đuôi tạo thành cái bóng mờ đan xen vách đá: "Giải thích mùi hương tuyết tùng đột nhiên xuất hiện cô..."

Cái đuôi hồ ly quấn lấy chiếc chuông bạc bên hông cô, khẽ rung lên: "Và vòng eo bỗng nhiên thon gọn hơn ba phần."

Sở Du Du co rúm ở một góc, trơ mắt hai họ mật đan xen .

Ánh hoàng hôn xuyên qua hang động, vẽ nên đường cong mềm mại lưng Tô Hi Nguyệt. Vòng eo đó thon đến mức dường như chỉ cần dùng chút sức là sẽ gãy.

Cố tình cái đuôi của Bạch Kỳ đang trêu ghẹo đo đạc.

"Muốn ?"

Tô Hi Nguyệt đột nhiên xoay , khóa đùi Bạch Kỳ. Váy da thú của cô lướt qua gương mặt kinh ngạc của Sở Du Du: "Để mang cô !"

Cái đuôi Bạch Kỳ đột nhiên quấn lấy vòng eo cô, kéo cơ thể cô gần hơn. Hơi thở mờ ám lan tỏa khắp nơi, giọng dịu dàng mang theo vẻ trêu đùa: "Đây là ghen tị ?"

Khuôn mặt cô cứng , nhưng ngay đó trở bình thường. Đầu ngón tay cô quấn lấy một lọn tóc rủ xuống n.g.ự.c Bạch Kỳ, nhẹ nhàng thắt một nút ở chóp.

"Thú phu của đang đùa giỡn với một cô gái khác."

Cô đột nhiên cúi áp sát hơn, môi hai gần như chạm . Mùi tuyết tùng gần như ùa thẳng mũi Bạch Kỳ, càng lúc càng nồng đậm: "Anh xem nên phạt ?"

Đôi mắt hoa đào xinh của cô cứ thế chằm chằm . Mùi tuyết tùng luân chuyển giữa hai .

"Ha ha..."

Bạch Kỳ khẽ, chín cái đuôi vòng lấy cơ thể cô càng gần hơn: "Tiểu Nguyệt Nguyệt phạt như thế nào? "

Đôi mắt phản chiếu hình bóng cô: "Dùng mùi hương cơ thể tuyết tùng của cô ướp cho thật ngon miệng ?"

Hoàng hôn bên ngoài hang động chiếu , dát một đường viền vàng lên tấm lưng tuyệt của Tô Hi Nguyệt.

Sở Du Du co trong góc, vòng eo nhỏ đuôi hồ ly quấn lấy, đột nhiên nhận chín cái chóp đuôi của Bạch Kỳ đều lót phía m.ô.n.g Tô Hi Nguyệt, chẳng khác nào một chiếc đệm mềm mại.

"Không bằng..."

Tô Hi Nguyệt đột nhiên rút chiếc trâm gỗ tóc , khắc lên vách đá hình dáng sơ khai của một bồn tắm. "Phạt dọn sạch cỏ dại và đá vụn xung quanh đó, lát nữa đến đó tắm."

Trong lúc chiếc trâm di chuyển, ở vị trí suối nước nóng, cô vặn vẽ thêm một con hồ ly đang cuộn ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-151-danh-co.html.]

Đây là một suối nước nóng cô vô tình phát hiện . Vì là suối hoang nên cỏ dại mọc tràn lan, khắp nơi đều là đá vụn. Muốn tắm suối nước nóng cho thoải mái, đương nhiên dọn dẹp sạch sẽ.

Ánh mắt Bạch Kỳ dừng vách đá, thấy hình vẽ đó, chóp đuôi đột nhiên quấn lấy cổ tay cầm trâm của cô, cong môi : "Tiểu Nguyệt Nguyệt vẽ bồn tắm..."

Anh cúi nhẹ nhàng ngậm vành tai cô: "Hay là tối nay cùng tắm uyên ương?"

Móng tay Sở Du Du cắm sâu lòng bàn tay. Một chút ghen tỵ nhè nhẹ thể kiểm soát từ đáy lòng trào .

Tắm uyên ương?

Điều khỏi cô nhớ khi còn ở tộc Hổ Cánh, cô và Mộ Hàn cũng thường xuyên trêu ghẹo và đùa giỡn như .

"Muốn tắm uyên ương?"

Tô Hi Nguyệt khẽ, cắm chiếc trâm búi tóc. Đầu ngón tay cô chọc chọc n.g.ự.c , ánh mắt đầy vẻ trêu chọc: "Trước hết hãy giao cô gái cho xử lý, dọn sạch đá vụn và cỏ dại ở đó ."

Mắt hồ ly của Bạch Kỳ nheo , cái đuôi nhẹ nhàng cọ xát vòng eo mảnh khảnh của cô, giọng mang theo vài phần tủi : "Tiểu Nguyệt Nguyệt tin tưởng ?"

Cô nhướng mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn n.g.ự.c : "Tin tưởng? Anh chính là một con hồ ly, xảo quyệt lắm. một ngày nào đó tỉnh dậy, phát hiện cô gái khác dụ mất."

Bạch Kỳ khẽ, chín cái đuôi lưng cô khẽ đung đưa, giọng trầm thấp: "Dụ mất? Đuôi của chỉ quấn lấy cô thôi."

Nghe lời , cô thấy thoải mái hơn, ánh mắt lướt qua Sở Du Du ở trong góc: "Vậy còn cô ? Anh đồng ý giao cho ?"

Bạch Kỳ nhẹ nhàng gõ gõ lên chóp mũi cô, thản nhiên : "Cần gì cô tự xử lý, giao cho Dạ Linh và Mặc Lẫm bọn họ là ."

Giao cho Dạ Linh và Mặc Lẫm?

Khóe miệng Tô Hi Nguyệt giật giật, suýt nữa lời cho nghẹn chết.

Sở Du Du là nữ chính của trò chơi , Bạch Kỳ là bạn đời chính thức của Sở Du Du. Dạ Linh và Mặc Lẫm cũng đều là bạn đời chính thức của Sở Du Du.

Đặc biệt là Dạ Linh, còn là chồng cả của Sở Du Du.

Giao Sở Du Du cho Dạ Linh, chuyện thể?

Tuyệt đối .

Tô Hi Nguyệt ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh : "Cái đó... Dạ Linh và Mặc Lẫm đều đang bận việc, vẫn là tự xử lý thì hơn, cần phiền bọn họ."

Bạch Kỳ nheo mắt , trong đôi mắt sâu thẳm lướt qua một tia suy nghĩ.

Anh thể cảm nhận Tô Hi Nguyệt đặc biệt căng thẳng với cô gái nhặt .

Thậm chí thể là sợ hãi, sợ cô gái tiếp xúc với mấy em họ.

Anh trong lòng nghi hoặc. Cô gái tuy da hiếm thấy trắng, nhưng dung mạo vô cùng nhạt nhẽo, giống như một bát canh thịt muối.

Hoàn thể sánh bằng Tô Hi Nguyệt hiện tại. Anh cô đang căng thẳng và sợ hãi điều gì.

Bạch Kỳ vẫn vạch trần, cái đuôi quấn quanh eo cô nhẹ nhàng nới lỏng: "Nếu Tiểu Nguyệt Nguyệt kiên quyết như , thì giao cho cô ."

Anh lười biếng thu cái đuôi, ánh mắt về phía Tô Hi Nguyệt, giọng trêu chọc mang theo vài phần nhắc nhở: " đừng để lạc mất đấy, thở của Mộ Hàn tộc Hổ Cánh. Giữ , chừng còn ích."

Tô Hi Nguyệt trong lòng căng thẳng, nhưng mặt vẫn hề biểu lộ, khẽ : "Yên tâm, chừng mực."

Cô xoay về phía Sở Du Du, ánh mắt lướt qua cô một lượt.

Trong lòng thầm tính toán thế nào để xử lý "củ khoai lang nóng" .

Sở Du Du là nữ chính của trò chơi, tự mang hào quang. Chỉ cần một chút sơ suất, cô sẽ nảy sinh tình cảm với Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ, Thanh Trúc, Huyền Minh, theo con đường của cốt truyện gốc.

vì một phút lơ là mà công sức xoay chuyển tình thế của đổ bể.

vì câu của Bạch Kỳ, cô cũng tiện tay sát hại.

Cô thầm tính toán trong lòng, ánh mắt đánh giá tới đánh giá lui Sở Du Du.

Sở Du Du đến trong lòng rợn tóc gáy, nhịn lùi , giọng chút run rẩy: "Cô... cô gì?"

Tô Hi Nguyệt nhạt, nhưng nụ chạm đến đáy mắt: "Đây là cấm địa của tộc Sói, nơi cô nên đến. Đi theo ."

Sở Du Du sững sờ, chút cảnh giác cô: "Đi theo cô? Đi ?"

khẽ, ánh mắt đầy ẩn ý: "Đương nhiên là nơi cô nên ."

Nói xong, cô kéo Sở Du Du , mặc kệ cô kháng cự giãy giụa.

Loading...