Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 155: Mộ Hàn nổi điên

Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:39:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thuốc là cô tự mang đến."

Tô Hi Nguyệt đá nhẹ n.g.ự.c Sở Du Du. Vài quả "mê tình quả" màu đỏ tươi lăn : "Vừa vội cứu nên để ý, giờ nghĩ ... Bạn đời của Mộ Hàn mang thứ đến đây, hẳn là ý định..."

Mấy quả "mê tình quả" là cô nhân cơ hội nhét .

Còn chúng từ ư? Đương nhiên là từ ba lô hệ thống.

từng tình cờ thấy loại quả trong rừng và hái vài quả bỏ ba lô, nghĩ rằng lúc sẽ dùng đến.

Sở Du Du thấy mấy quả "mê tình quả" lăn từ n.g.ự.c , lập tức ngẩn , hét lên thanh minh: " , quả của . Trên thứ ..."

Chưa kịp hết, cô thấy ánh mắt ghét bỏ của Mặc Lẫm, giọng đột nhiên im bặt.

chợt nhận phụ nữ lừa.

Vân Vũ

Hơn nữa, cô phản ứng nhanh nhạy, chỉ trong vài phút bày một cái bẫy.

Thông minh hơn cái con Vân Châu ngu ngốc bao nhiêu .

Sắc mặt Sở Du Du vô cùng khó coi.

[Đinh! Độ thiện cảm của Mặc Lẫm tăng 10. Độ thiện cảm hiện tại là 75, so với khi giảm tăng thêm 2 điểm. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng.]

Tô Hi Nguyệt thấy âm thanh trong đầu, bàn tay giấu lưng lặng lẽ dấu "yes".

Huyền Minh từ lúc nào dựa cửa hang, ngón tay thờ ơ chà xát chiếc còi xương bên hông, khóe miệng nở một nụ đầy suy tư.

Cái hành động nhỏ đó nhớ đến một loài chim gặp khi còn bé - chúng luôn thích giấu những thứ lấp lánh trộm cánh.

"Cũng thú vị đấy."

Đôi mắt đen thẳm của sâu hun hút, khóe miệng cong lên một độ cung đầy suy ngẫm.

Tô Hi Nguyệt thấy tiếng động, gáy chợt nổi da gà. Cô , đối diện với một đôi mắt đen như mực, mang theo vài phần trêu chọc và suy ngẫm.

Huyền Minh từ khi nào dựa cửa hang. Ánh trăng phác họa đường vai uyển chuyển của . Dây chuyền xương bên hông nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp thở.

"Anh đến đây gì?"

Nhìn thấy Huyền Minh, lòng cô thót một cái. Người đàn ông xuất hiện từ lúc nào?

Anh phát hiện hành động nhỏ của ?

Lòng cô bất an, nhưng tiện mở lời hỏi.

Huyền Minh thu hết vẻ mặt cứng đờ của cô đáy mắt, đương nhiên cô đang nghĩ gì, khóe miệng cong lên một nụ đầy ẩn ý.

"Đến xem Mặc Lẫm thẩm vấn thế nào. Không ngờ bỏ lỡ một màn kịch ."

Anh tới, đưa tay đón lấy một giọt sương mai nhỏ xuống từ trần hang.

Anh cũng ý định vạch trần cô.

Tô Hi Nguyệt thấy vạch trần , trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Cuối cùng cũng trút gánh nặng.

"Mặc Lẫm, thẩm vấn xong ?"

Huyền Minh lười biếng mở miệng, ánh mắt lướt qua Sở Du Du đang chật vật mặt đất. Thấy nửa khuôn mặt cô trắng phát sáng, nửa còn đen vàng xỉn màu như một con quỷ. Bộ mặt âm dương như khiến cảm thấy thật buồn .

Mặc Lẫm liếc Huyền Minh, giọng điệu lạnh nhạt: "Xong . Trên mê tình quả, ý đồ rõ, nhưng..."

Nói đến đây, giọng kéo dài, mang theo vài phần châm chọc: "Mộ Hàn đúng là hào phóng. Để do thám bí mật, ngay cả bạn đời của cũng cam tâm hy sinh."

Huyền Minh liếc nhanh Tô Hi Nguyệt, cong môi, trêu chọc : "Tên khốn Mộ Hàn hào phóng đến thế . Biết là cô gái tự ý hành động, tự mang mê tình quả đến. Dù thì các cũng quá ưu tú, ha ha..."

Không khí trong hang nhất thời trở nên quỷ dị và ngượng ngùng.

Tô Hi Nguyệt trợn mắt. Người đàn ông đúng là thích xem náo nhiệt mà.

điều cũng gián tiếp chứng tỏ Huyền Minh hề để mắt đến Sở Du Du.

Ánh mắt cô dừng khuôn mặt âm dương của Sở Du Du, thật sự nhịn , bật .

Một nửa mặt trắng sáng, một nửa mặt vàng đen. Giống hệt một cặp "Hắc Bạch Song Sát", trông còn bằng lúc đen nhẻm.

Bảo Huyền Minh mắt.

Mặc Lẫm liếc Tô Hi Nguyệt. Anh cảm thấy chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng lúc tâm trí để tìm hiểu sâu hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-155-mo-han-noi-dien.html.]

Chỉ lạnh nhạt : "Nếu thẩm vấn xong , chúng thôi. Bạch Kỳ đến tộc Hổ Cánh, chắc Mộ Hàn sẽ sớm đến thôi. Chúng chuẩn ."

Huyền Minh hất cằm về phía Sở Du Du: "Thế còn cô ? Xử lý thế nào?"

Mặc Lẫm lướt Sở Du Du đang chật vật quỳ rạp mặt đất, suy nghĩ một lát, lạnh lùng : "Cứ nhốt . Đợi Mộ Hàn đến tính. Lúc đó khi cô ích."

Huyền Minh khẽ gật đầu, cũng gì thêm.

...

Lúc , cách đó 30 dặm, bên bờ vách đá, Bạch Kỳ đang tươi cản đường Mộ Hàn đang nổi điên: "Nghe đánh mất bạn đời ? Chúng thì nhặt một con thỏ trắng nhỏ..."

Chín cái đuôi hồ ly trắng muốt trải dài lưng, cản chính xác móng vuốt hổ đang định đánh lén của Mộ Hàn.

"Bạch Kỳ, tránh !"

Đồng tử vàng của Mộ Hàn bốc lên lửa giận. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song của chợt cứng khi chạm chiếc dây chuyền xương đang Bạch Kỳ cầm tay.

Đó rõ ràng là chiếc dây chuyền xương Du Du vẫn đeo cổ. Là do dùng răng nanh và xương của hổ cọp, tự tay mài dũa điêu khắc thành, tặng cho Du Du như một vật đính ước.

Bạch Kỳ cầm dây chuyền xương trong tay đùa nghịch, giọng dịu dàng nhưng đầy vẻ độc ác: "Gấp gì. Con thỏ nhỏ của đang Mặc Lẫm lột da đấy."

Ánh mắt lướt qua n.g.ự.c Mộ Hàn. Áo da thú mở, lộ làn da màu lúa mì, cùng với bộ n.g.ự.c rộng lớn, vạm vỡ. Gợi cảm đến phát điên.

Bạch Kỳ là giống đực, đương nhiên cảm giác gì. Anh chỉ chú ý thấy một vết ấn ký Hổ Trắng đang lấp lánh ở đó.

là ấn ký bạn đời của Sở Du Du.

Cái ấn ký đấy, tìm , đỡ đến tộc Hổ Cánh một chuyến.

Sắc mặt Mộ Hàn âm trầm đến cực điểm, trong đôi mắt vàng lấp lóe một tia sát ý.

Anh chằm chằm chiếc dây chuyền xương trong tay Bạch Kỳ, giọng trầm thấp, lạnh lẽo: "Bạch Kỳ, nhất đừng động , nếu ..."

"Nếu thì ?"

Bạch Kỳ khẽ, chín cái đuôi hồ ly nhẹ nhàng đung đưa, giọng điệu vẫn dịu dàng nhưng mang theo vài phần khiêu khích: "Mộ Hàn, thực lực hiện tại của chắc là đối thủ của ."

Mộ Hàn nắm chặt tay, khớp ngón tay phát tiếng "cộc cộc".

Anh đương nhiên Bạch Kỳ đột phá cấp sáu, thực lực nhỉnh hơn một chút.

Sở Du Du là bạn đời của , cũng là mạng sống của . Anh tuyệt đối cho phép bất kỳ ai tổn thương cô, dù chỉ là một sợi lông tơ.

"Bạch Kỳ, rốt cuộc gì?"

Mộ Hàn cố nén cơn giận trong lòng, giọng lạnh như băng.

Bạch Kỳ mỉm , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc dây chuyền xương, giọng điệu thản nhiên: "Không gì cả, chỉ là thấy thú vị thôi. Con thỏ nhỏ của lạc cấm địa của chúng , bây giờ đang nhốt đấy. Anh xem, nên thả cô ?"

Mộ Hàn nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Anh thường xuyên đến Vực Lạc để săn thú, khi nào thì nó trở thành cấm địa của tộc Sói?

Hơn nữa, Du Du tuy tính cách quật cường, nhưng tuyệt đối chủ động xâm nhập địa bàn của khác, càng đừng là cấm địa.

"Cấm địa?"

Mộ Hàn lạnh, trong đôi mắt vàng lấp lánh sự châm chọc: "Bạch Kỳ, bớt giả thần giả quỷ . Vực Lạc trở thành cấm địa của tộc Sói các từ khi nào? Sao từng ?"

Bạch Kỳ vẫn giữ nụ môi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc dây chuyền xương, giọng điệu thản nhiên: "Ồ? Anh ? Vậy là sơ suất . , nếu con thỏ nhỏ của lạc địa bàn của chúng , thì dù cũng theo quy tắc, đúng ?"

Mộ Hàn , ngọn lửa trong lòng càng cháy mạnh hơn.

Anh đương nhiên cái "quy tắc" trong miệng Bạch Kỳ là gì.

Các tộc đều coi trọng cấm địa của , những kẻ xâm nhập gần như sẽ g.i.ế.c tha.

Ngay cả khi giết, rời cũng trả một cái giá cực kỳ lớn.

Tộc Hổ Cánh của họ cũng .

Sở Du Du sống sót, e là nhờ thở của . Nếu , sợ rằng cô sớm c.h.ế.t còn dấu vết.

Anh trong vực sâu hồ nước mặn, chỉ cảm thấy kỳ lạ khi tộc Sói đột nhiên khoanh vùng Vực Lạc thành cấm địa.

E là họ phát hiện điều gì đó ở Vực Lạc.

Hiện tại, tâm trí để suy nghĩ sâu hơn về việc Vực Lạc rốt cuộc gì. Anh chỉ lo lắng cho sự an nguy của Du Du và nghĩ cách để đưa cô về.

Nếu Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ, Huyền Minh đều đột phá cấp sáu, sợ rằng sớm xông .

Loading...