Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 163: Thuốc chống hôi nách

Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:42:19
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Bang!"

Có tiếng cây cối gãy đổ, đôi mắt bạc của Dạ Linh lấp lánh vẻ bạo ngược. Một cành cây bóp nát, rơi lả tả xuống.

Anh nhảy xuống khỏi ngọn cây, lạnh liên tục: "Độc đoán, quản cô? A... Xem quá với cô ."

Tô Hi Nguyệt thấy động tĩnh, cả giật . Vẻ mơ màng trong mắt cô tan biến.

Cô theo bản năng về hướng âm thanh, lúc đối diện với đôi mắt bạc lạnh lùng, bạo ngược của Dạ Linh.

Lạnh lùng, phẫn nộ, mang theo sự bạo ngược nồng đậm.

Cô sợ hãi, hận thể tát cho hai cái.

Sớm đám đàn ông ẩn nấp lén, cô nhất định sẽ những lời đó.

Nhìn bộ dạng giận dữ của Dạ Linh, chắc chắn thấy .

Với cái tính nết xa của , chắc chắn sẽ lột da cô một trận, chừng còn trừng phạt cô thế nào nữa.

"Hệ thống, Dạ Linh trốn trong bóng tối lén, mày nhắc nhở tao?"

Cô điên cuồng gọi hệ thống trong lòng, vẻ mặt phẫn nộ.

Hệ thống lập tức online, nhưng cảm thấy gì sai: "Nhắc nhở cái gì? Thanh Trúc miệng độc, Dạ Linh độc đoán. Bản cô cũng chịu nổi mà. Để họ thấy càng , còn sửa cái tật ."

Tô Hi Nguyệt nghẹn nên lời, nhất thời phản bác thế nào, hiểu cảm thấy hệ thống lý.

vẫn cảm giác lừa.

Ánh mắt cô lướt qua khu rừng quanh suối nước nóng, liền chú ý đến Thanh Trúc đang ở cuối con đường nhỏ, vẻ mặt khó coi.

Ánh mắt cô lướt qua một nữa, liền thấy một con mãng xà khổng lồ đen sẫm đang cuộn quanh một cây cổ thụ, đôi mắt dọc băng giá đang chằm chằm cô.

Tô Hi Nguyệt lập tức rùng , chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cả đều , sắc mặt cực kỳ khó coi.

Được lắm, từng một đều chạy đến lén, còn là xem livestream. Cái sở thích quái quỷ gì ?

Năm thú phu, chỉ còn thiếu Huyền Minh. Không chừng cũng đang trốn ở đó xem náo nhiệt.

Chỉ là cô phát hiện thôi.

Cô ngước mắt giận dữ trừng Bạch Kỳ, nghiến răng nghiến lợi: "Bạch Kỳ, cố ý gài bẫy em?"

Bạch Kỳ thu mị hoặc chi thuật, ánh sáng tử kim trong mắt biến mất. Anh vô tội chớp chớp mắt, tủi : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, em đừng oan uổng . Anh thật sự ba họ trốn gần đó."

Lúc đầu cũng thật sự phát hiện . Chỉ là dùng mị hoặc chi đồng để moi lời thật trong lòng cô.

Muốn bao nhiêu phần chân tình với , thật sự thích .

Sau đó thấy một chút tiếng động khẽ, lúc mới phát hiện lén lút trộm, cũng đoán là ai, liền nhân cơ hội hỏi những câu hỏi đó.

Tô Hi Nguyệt tin nửa câu nào của . Con cáo già trời sinh cảnh giác, tai cũng thính lắm, thể ?

Cô giận đến ngứa răng, hận thể đá cho một cái.

giờ lúc tính sổ với con cáo già , cô nghĩ cách đối phó với bãi chiến trường tiếp theo.

Đang định mở miệng gì đó.

Thì thấy Bạch Kỳ híp mắt chằm chằm ba vị khách mời mà đến: "Ha ha... Mấy vị lén cũng tâm đắc phết nhỉ."

"Không thể so với thủ đoạn của . Dùng mị thuật để dụ dỗ nữ giới. Đó là niềm kiêu hãnh của cửu vĩ bạch hồ tộc các ?"

Vân Vũ

Dạ Linh mặt lạnh lùng từng bước tới, giọng lạnh như băng.

Bạch Kỳ lấy tấm da thú bên cạnh che lên Tô Hi Nguyệt, che cơ thể trần trụi của cô.

Ngay đó, chín cái đuôi của run lên, kéo cô lên khỏi mặt nước, đáp xuống ngọn cây ở xa.

Ngay lập tức kéo xa cách với Dạ Linh.

Cũng kéo xa cách với Thanh Trúc và Mặc Lẫm.

Mặc Lẫm thoáng thấy hành động của Bạch Kỳ, quanh chợt lóe ánh sáng đen, ngay lập tức hóa thành hình rơi xuống đất, đôi mắt chằm chằm về phía .

Tô Hi Nguyệt đuôi hồ ly của Bạch Kỳ cuốn lơ lửng giữa trung, trong lòng vô cùng cạn lời.

Con cáo già , lúc mấu chốt giữ của.

Lúc nãy gài bẫy cô thấy nương tay?

Đôi mắt bạc của Dạ Linh chợt nổi lên sương tuyết, nhiệt độ xung quanh ngay lập tức giảm xuống. Ngay cả nước suối cũng kết thành băng tinh.

Anh giơ tay, một con d.a.o băng ngưng tụ ở đầu ngón tay ngay lập tức bay , c.h.é.m thẳng mặt Bạch Kỳ. khi chạm đến ngọn tóc của Tô Hi Nguyệt, nó hóa thành một vốc tuyết bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-163-thuoc-chong-hoi-nach.html.]

"Giành ?"

Đuôi hồ ly của Bạch Kỳ cuốn Tô Hi Nguyệt bay đến đỉnh ngọn cây. Chín cái đuôi trải một tấm chắn màu tuyết ánh trăng: "Dạ Linh, chẳng lẽ quên, Tiểu Nguyệt Nguyệt là nữ giới chung của chúng . Tối nay cô thuộc về ."

Đầu ngón tay Mặc Lẫm nhẹ nhàng b.ắ.n , một viên thuốc từ cái gì tự động bay về phía Tô Hi Nguyệt. Lợi dụng khoảnh khắc cô hé môi, nó rơi miệng cô.

"Vu y lấy từ đó, chống hôi nách!"

Anh mặt biểu cảm, lạnh lùng một câu.

"Phụt!"

Thanh Trúc thật sự nhịn , lập tức bật thành tiếng.

Bạch Kỳ thấy lời của Mặc Lẫm, trong đôi mắt hồ ly xinh lướt qua một tia khó chịu, nhưng nhanh khôi phục vẻ dịu dàng như nước.

Anh nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tô Hi Nguyệt, giọng trầm thấp, dụ dỗ: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, em đừng họ bậy. Trên hôi nách, chỉ mùi hồ ly thoang thoảng. Em ngửi thử xem?"

Tô Hi Nguyệt viên thuốc "chống hôi nách" của Mặc Lẫm nghẹn, trợn trắng mắt. Cô tâm trạng để phản ứng với Bạch Kỳ.

Chỉ cảm thấy viên thuốc trong miệng đắng chát, từ cái gì. Cô ngay lập tức nhổ .

Đôi mắt đen của Mặc Lẫm lóe lên. Đầu ngón tay nhẹ nhàng b.ắ.n , một viên thuốc khác bay về phía cô.

Anh lạnh lùng : "Ăn thêm một viên nữa, chống hôi nách."

"Ha ha... Mặc Lẫm, chiêu của thật tuyệt."

Thanh Trúc một bên, cảnh , nhịn một nữa bật .

Tô Hi Nguyệt mới nhổ viên thuốc , thoắt cái một viên thuốc khác chặn miệng. Cô tức đến tái mặt.

Cái tên mặt băng cố ý ?

Sắc mặt Bạch Kỳ lắm, trong đôi mắt hồ ly xinh lướt qua một tia lạnh lẽo.

vẻ mặt vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tô Hi Nguyệt, dịu dàng : "Tiểu Nguyệt Nguyệt, đừng để ý đến họ. Họ chỉ ghen tị với thôi."

Dạ Linh thấy lời , khóe môi mỏng khẽ nhếch, lạnh lùng châm chọc: "Ghen tị? Bạch Kỳ, tự đánh giá cao quá ."

Thân hình chợt lóe, ngay lập tức xuất hiện ngọn cây, vươn tay giành lấy Tô Hi Nguyệt.

Bạch Kỳ nhanh mắt nhanh tay. Đuôi hồ ly vung lên, mang theo Tô Hi Nguyệt nhẹ nhàng tránh . Khóe môi cong lên một nụ khiêu khích: "Dạ Linh, vội gì thế? Tối nay là thời gian của . Giành đúng ."

Đôi mắt bạc của Dạ Linh nheo , vẻ lạnh lùng càng sâu hơn: "Ai giành ? Anh quên lời cảnh cáo ? Không dùng mị hoặc chi thuật với Nguyệt Nhi. Anh phá vỡ quy tắc, đừng trách khách khí."

Dứt lời, con d.a.o băng ở đầu ngón tay một nữa bay , thẳng đến đuôi hồ ly của Bạch Kỳ.

"Không khách khí? thấy là ghen tị trong lòng, cố ý dạy dỗ . mà, thực lực của thua kém . Muốn dạy dỗ dễ như ."

Đáy mắt Bạch Kỳ lướt qua ánh sáng lạnh. Giọng vẫn dịu dàng như nước, nhẹ nhàng như .

Dường như hề để ý đến lời của Dạ Linh. Chín cái đuôi uyển chuyển chuyển động, nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của đối phương.

Tô Hi Nguyệt kẹp giữa hai , trong lòng vô cùng cạn lời.

Cô ngẩng đầu khuôn mặt lạnh lùng thể đóng băng khác của Dạ Linh.

Lại liếc vẻ dịu dàng như nước của Bạch Kỳ, kìm trợn mắt: "Hai thể dừng một chút ?"

Dạ Linh lạnh lẽo về phía cô, chế nhạo : "Dừng ? Chuyện tối nay xong . Cô cứ ngoan ngoãn đợi đấy, lát nữa sẽ đến lượt cô. Hừ!"

Cô sợ hãi rụt cổ , lập tức im miệng, cả rúc lòng Bạch Kỳ dám lên tiếng nữa.

Muốn đánh thế nào thì đánh, tóm đừng tìm cô gây rắc rối là .

Tốt nhất là đánh một trận, cô cũng thể nhân cơ hội trốn .

Đáng tiếc, lý tưởng thì , hiện thực thì tàn khốc.

Thanh Trúc thấy hai dần dần trở nên nóng nảy, nhíu mày, tiến lên ngăn cản: "Được , đừng đánh nữa."

Dứt lời, về phía Tô Hi Nguyệt đang im lặng trong lòng Bạch Kỳ: "Bạch Kỳ, thả cô xuống . lời hỏi cô ."

Bạch Kỳ liếc Thanh Trúc. Đuôi hồ ly co , ôm Tô Hi Nguyệt nhảy xuống từ đỉnh ngọn cây, đáp xuống đất.

"Thanh Trúc, lời gì hỏi?"

Anh vẫn ôm cô, ý định buông . Ánh mắt cảnh giác về phía Thanh Trúc.

Thanh Trúc lạnh lùng quét mắt qua . Ánh mắt dừng Tô Hi Nguyệt, đôi mắt xanh biếc lướt qua một tia phức tạp: "Cô , cô ghét nhất, là vì miệng độc?"

Tô Hi Nguyệt câu hỏi thẳng thừng của Thanh Trúc sững sờ, trong lòng chột .

Lúc nãy sự mê hoặc của Bạch Kỳ, cô năng suy nghĩ. Cô nghĩ mấy đàn ông , mỗi một vẻ, đều khó đối phó hơn cả, còn trốn trong bóng tối lén.

Bây giờ thì , Thanh Trúc trực tiếp tìm đến. Ánh mắt lạnh như băng đao, cứ như giây tiếp theo sẽ cắt cô từng mảnh.

Loading...