Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 166: Cây mía
Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:42:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Trúc nhíu mày, lạnh lùng liếc Huyền Minh: "Anh đừng ở đây linh tinh."
Huyền Minh nhạo, bước tới: "Có linh tinh , tự trong lòng rõ. Thừa nhận thoải mái cũng gì mất mặt."
Sắc mặt Thanh Trúc cứng , trong đôi mắt xanh biếc lướt qua một tia khó chịu: "Cô thích gì thì , liên quan đến ."
Huyền Minh liếc : "Cứ mãi cái vẻ mặt c.h.ế.t cứng . hiểu nổi . Thích thì thích, ghét thì ghét, tại cứ kìm nén bản ? Sống như mệt ?"
Anh khẽ, vỗ vai Thanh Trúc: "Thôi , nếu quan tâm thì cũng đừng suy nghĩ nữa. Đến lúc việc ."
Anh , về phía diêm trường.
Thanh Trúc tại chỗ một lúc lâu, đó cũng về phía diêm trường việc.
Vừa đến nơi, thấy Dạ Linh đang nổi trận lôi đình ở diêm trường. Vẻ mặt u ám, bạo ngược, rõ ràng là tâm trạng cực kỳ tệ.
"Bạch Kỳ ? Giờ mà còn nhanh chóng cút đến đây phơi muối?"
Tiếng hét long trời lở đất, từ xa cũng thể thấy.
Những thú nhân diêm trường đều rụt cổ , sợ cơn giận vạ lây.
Thanh Trúc nhíu mày. Sáng sớm nổi giận như , nghĩ cũng là vì chuyện tối qua.
Tô Hi Nguyệt chỉ về , mà còn Dạ Linh độc đoán, thích quản cô...
Vốn dĩ trong lòng khó chịu, lúc một cách kỳ lạ, cảm thấy cân bằng hơn nhiều.
Anh cũng đụng Dạ Linh lúc , chỉ im lặng bắt đầu phơi muối.
Mặc Lẫm mặt lạnh lùng. Ánh mắt lướt qua bộ diêm trường, thấy bóng dáng Bạch Kỳ. Anh cau mày.
Anh bỏ dở công việc đang , , về phía suối nước nóng.
Cả tỏa hàn khí lạnh lẽo. Không là gọi , là đánh .
Dạ Linh thoáng thấy cảnh , sắc mặt lên ít, khóe miệng cong lên một nụ lạnh: "Mặc Lẫm, con cáo già đó lười lắm, giúp dạy dỗ nó một trận thật mạnh, kẻo nó cứ mãi lười biếng việc."
Mặc Lẫm lạnh lùng gật đầu, thoắt cái biến mất ở diêm trường.
________________________________________
Bên suối nước nóng, Tô Hi Nguyệt ăn xong thịt nướng và nhấm nháp vài quả dại. Cô cảm thấy bụng no.
Đang định về phía diêm trường.
Thì cô đối diện với Mặc Lẫm đang tới. Cả tỏa hàn khí đậm đặc, cách xa tám trăm dặm cũng thể cảm nhận thở băng giá đó, khiến cô run lên.
Được lắm, sáng sớm chạy đến suối nước nóng , cái dáng vẻ , là đến để dạy dỗ cô, thì cũng là dạy dỗ Bạch Kỳ.
Cô thừa dịp bước chân Mặc Lẫm còn tới gần, thoắt cái lẻn con đường nhỏ trong rừng bên cạnh.
36 kế, chuồn là thượng sách. Kẻo Mặc Lẫm tóm và dạy dỗ.
Mặc dù cô sợ, nhưng cũng sáng sớm ảnh hưởng tâm trạng.
Bạch Kỳ lười biếng bên suối nước nóng, đột nhiên cảm thấy lạnh, thấy tiếng bước chân bên tai, liền ai đến.
Anh lười biếng mở mắt, thoáng thấy khuôn mặt lạnh lùng thể đóng băng khác của Mặc Lẫm. Anh khẽ chậc lưỡi, hài hước : "Mặc Lẫm, sáng sớm giận dữ như , ai chọc thế?"
Mặc Lẫm lạnh lùng liếc , liền chú ý đến vết răng vai Bạch Kỳ. Lưng cũng móng tay cào loạn xạ.
Vừa là Nguyệt Nhi .
Ánh mắt ngay lập tức trở nên u ám hơn. Hơi thở càng thêm lạnh lẽo.
Xem còn khá kịch liệt.
Ánh mắt dường như chứa đựng băng, đ.â.m thẳng Bạch Kỳ: "Anh đấy."
Bạch Kỳ khẽ. Chín cái đuôi hồ ly nhẹ nhàng đung đưa, giọng điệu thờ ơ: "Sao, ghen tị ?"
Sắc mặt Mặc Lẫm cứng , ngay đó khôi phục vẻ lạnh lùng như băng: "Không nhổ sạch lông hồ ly, thì nhanh chóng cút việc."
Bạch Kỳ lười biếng vươn , cũng để ý đến vẻ mặt và giọng điệu của . Anh hài hước : "Mặc Lẫm, m.á.u ghen của lớn thật. Tối qua chỉ ở với Tiểu Nguyệt Nguyệt lâu một chút, chờ mà đến bắt ?"
Sắc mặt Mặc Lẫm càng lạnh hơn, còn chút tự nhiên: "Ít nhảm . Dạ Linh đang nổi trận lôi đình ở diêm trường, mà , e là sẽ lật tung cả diêm trường lên đấy."
Bạch Kỳ khẽ, từ từ dậy rời khỏi suối nước nóng, lau khô những vệt nước. Anh thuận tay quấn chiếc da thú đang rơi ở một bên .
"Tính tình Dạ Linh vẫn nóng nảy như . nổi giận thì liên quan gì đến ? cấp của ."
Trong lòng hề để tâm.
Mặc Lẫm nhíu mày, lười dài dòng với . Anh trực tiếp xách cổ Bạch Kỳ lên và .
"Ối ối, Mặc Lẫm đừng như . Thật là mất vệ sinh. Như thế hổ lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-166-cay-mia.html.]
Bạch Kỳ dùng sức, liền thoát khỏi sự kìm kẹp của Mặc Lẫm. Anh bĩu môi lẩm bẩm bất mãn: "Thôi , là chứ gì? Thật là..."
Anh hừ một tiếng, tự .
Mặc Lẫm thấy con cáo già điều, cũng tiếp tục xách nó nữa.
Chỉ bước chân theo .
________________________________________
Bên , Tô Hi Nguyệt mới từ con đường nhỏ lẻn đến gần diêm trường, thấy Dạ Linh đang huấn Huyền Minh. Lời mắng còn khó .
Cô ngay lập tức sợ đến mức dám qua, trốn một cây đại thụ, lén lút xem động tĩnh bên diêm trường.
"Huyền Minh, muối của phơi cái thứ gì thế ? Lộn xộn lung tung, ngay cả cái cơ bản nhất là đều đều cũng . Tay tàn chân tàn? Ngay cả việc nhỏ cũng , còn cái gì?"
Giọng lạnh lẽo của Dạ Linh nổ tung trong khí, giống như một con d.a.o sắc bén, đ.â.m thẳng Huyền Minh.
Huyền Minh lười biếng dựa đống muối, trong tay còn cầm một cái xẻng gỗ. Khóe miệng cong lên một nụ đầy suy ngẫm, để sự giận dữ của Dạ Linh mắt.
"Dạ Linh, lửa giận của quá lớn đấy? Muối phơi đều thì ? Dù cuối cùng cũng dùng. Tại quá tích cực như ?"
Sắc mặt Dạ Linh ngay lập tức đen như đáy nồi, lạnh lùng châm chọc: "Tích cực? Với thái độ của , công việc ở diêm trường còn thế nào nữa? Nếu , thì cút về bộ lạc cho , tiện thể vận muối phơi về."
Nói xong, ánh mắt chuyển sang Thanh Trúc đang nghiêm túc phơi muối ở một bên, lạnh lùng : "Thanh Trúc cũng cùng. Muối là thứ quan trọng nhất của bộ lạc. Nếu đường các bộ lạc khác phát hiện và cướp thì ? Hai thực lực mạnh, chuyện giao cho hai ."
Huyền Minh liền Dạ Linh tách và Thanh Trúc . Tối qua là Bạch Kỳ, hôm nay và ngày mai sẽ đến lượt Thanh Trúc và .
Anh dần dần mắng đến nổi giận, lạnh lùng nhạo: "Dạ Linh, đừng nghĩ đang ý đồ gì. Đêm nay và đêm mai sẽ đến lượt Thanh Trúc và . Anh cố ý tách hai chúng , ý đồ gì?"
Sắc mặt Dạ Linh ngay lập tức trở nên u ám. Đôi mắt nheo . Giọng trầm thấp, nguy hiểm: "Huyền Minh, đang nghi ngờ quyết định của ?"
Huyền Minh nhún vai: "Nghi ngờ thì ? Thủ lĩnh tuy giao việc khai phá hồ nước mặn cho , nhưng điều đó nghĩa là sợ . Muốn tranh giành thì quang minh chính đại mà tranh, những trò tiểu xảo gì?"
Tô Hi Nguyệt trốn cái cây, thấy mà sợ hãi. Trong lòng cô thầm mắng Dạ Linh quả nhiên độc đoán vô lý.
Ngay cả việc tách cũng công khai như .
Cô đụng đang giận dữ. Cô lặng lẽ lẻn .
Không đến diêm trường, cũng đến hang động, mà là mở bản đồ hệ thống .
Khu rừng quanh hồ nước mặn cô dạo qua hết . Những thứ cũng gần như cô lấy sạch.
lúc đầu chỉ dùng mắt thường để xem, cũng dùng hệ thống để quét. Chắc chắn bỏ sót ít đồ vật.
Ánh mắt cô nhanh chóng lướt qua những điểm sáng đủ màu sắc đó.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng ở một điểm sáng màu đỏ nhạt. Nó cách đây xa, ở cạnh một khu rừng.
"Màu đỏ nhạt... Chắc là một loại thực vật thể ăn . dù còn hơn ."
Cô lẩm bẩm một , bước về hướng đó.
Trong rừng, ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi xuống những vệt sáng lốm đốm. Trong khí tràn ngập hương cỏ cây tươi mát.
Trên bản đồ hiển thị điểm sáng màu xám hoặc đen. Rõ ràng những con dã thú nguy hiểm gần hồ nước mặn dọn sạch .
Tô Hi Nguyệt cũng dám lơ là cảnh giác. Đây dù cũng là thế giới của thú nhân. Ai thể đột nhiên nhảy một con dã thú hung dữ nào .
Đi nửa giờ, cuối cùng cô cũng tìm thấy vị trí của điểm sáng màu đỏ nhạt đó.
Cảnh tượng mắt khiến cô sáng mắt lên. Trong một bụi cây rậm rạp, mọc lên những cây thô to, cây đầy các đốt, đỉnh còn treo vài chiếc lá to bản.
Đôi mắt Tô Hi Nguyệt ngay lập tức sáng lên. Thứ cô quá quen thuộc —cây mía!
Mặc dù ở thế giới thú nhân , cây mía gọi là cây mía, mà là ngọt côn.
cái cây thô to và lá to bản , rõ ràng chính là cây mía cô thấy ở kiếp . Gọi là gì cũng quan trọng.
Cây mía chỉ thể ăn trực tiếp, mà còn thể ép lấy đường.
Ngọt côn ở thế giới thú nhân chỉ là cỏ dại. Không ai chú ý, cũng ai phát hiện tác dụng kỳ diệu của nó.
Cô xổm xuống, lấy từ ba lô hệ thống một con d.a.o phay. Giơ tay c.h.é.m xuống, chặt một cây ngọt côn.
Vân Vũ
"Rắc" một tiếng, ngọt côn đứt , lộ lõi trắng như tuyết bên trong.
Cô tùy ý lau qua, cắn một miếng. Ngay lập tức, miệng tràn ngập vị ngọt thanh, nước chảy khắp nơi.
"Chậc chậc, ngọt côn còn ngọt hơn cả mía ở kiếp !"
Tô Hi Nguyệt thỏa mãn nheo mắt . Trong lòng cô bắt đầu tính toán cách sử dụng thứ .
Ép đường? Mặc dù cô thích đồ ngọt, nhưng đường ở thế giới thú nhân là một thứ quý hiếm. Mang đổi lấy những thứ chắc chắn lỗ.
một bụi mía lớn như , một cô c.h.é.m đến trưa cũng xong, còn mệt chết.
Cô nghĩ nghĩ, chỉ thể đánh bạo về phía diêm trường, chuẩn tìm đến giúp chặt mía.