Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 173: Nguy cơ
Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:42:30
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Hi Nguyệt thấy cảnh , thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô vỗ vỗ lưng con báo thú nhân: "Ngươi vất vả , tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi ."
"Vâng, chủ nhân."
Con báo thú nhân ngoan ngoãn gật đầu, chở cô và Bạch Kỳ dừng ở một nơi tương đối bằng phẳng và an .
Cô nhảy xuống khỏi lưng con báo thú nhân.
Dạ Linh liền hóa thành hình , bế bổng cô lên. Đôi mắt bạc của đỏ ngầu: "Ai cho phép em thương? Còn nhảy xuống nữa. Đứa bé trong bụng cần nữa ?"
Cô với , thèm để ý chút nào: "Em yếu ớt như . Đứa bé trong bụng cũng yếu đuối như thế. Em vẫn ?"
"Cái gọi là ? Vậy vết trầy xước khuỷu tay em là tự nhiên ?"
Đôi mắt bạc của Dạ Linh dừng cánh tay dính m.á.u của cô. Anh mở miệng mắng ngay: "Biết bảo vệ bụng, bảo vệ bản ? Dị năng mộc hệ là đồ trang trí ? Có thời gian thì tự chữa trị cho ? Hay là đánh đến ngốc ?"
Tô Hi Nguyệt gân xanh trán nảy lên. Cái gì mà " đánh đến ngốc", đây là lời ?
Không chỉ mắng chửi, còn công kích cá nhân.
Thật xông lên cho hai đấm.
cũng tên đàn ông chó má đang lo lắng cho , nên lười chấp nhặt: "Em đang vội chạy trốn mà. Làm gì thời gian chữa thương?"
Dứt lời, cô thoát khỏi lòng Dạ Linh, sang một bên, bắt đầu dùng dị năng mộc hệ chữa thương.
Mặc Lẫm lóe lên một luồng sáng đen, hóa thành hình . Không từ lấy một con d.a.o xương. Anh giơ tay c.h.é.m xuống, thuần thục lột hết da của những thú nhân .
"Lông thể lãng phí. Ít nhất cũng đáng giá mấy đồng. Lấy về đệm lót. Ừm, xương cũng là thứ , để ngâm rượu..."
Dùng giọng điệu bình thản nhất để những lời tàn nhẫn và đẫm m.á.u nhất.
Tô Hi Nguyệt Mặc Lẫm thuần thục lột da róc xương, khóe môi cô giật giật. Đang định gì đó.
Thì thấy Thanh Trúc tiên khí phiêu phiêu tới. Đôi mắt xanh biếc của lướt qua Bạch Kỳ đang hôn mê: "Cáo già cuối cùng cũng tự tìm đường chết."
"Đừng vui mừng quá sớm. Anh c.h.ế.t cũng thể đào mộ sống đấy."
Huyền Minh từ ngọn cây nhảy xuống. Ánh mắt về phía con báo đốm một bên. Trên m.ô.n.g nó vẫn còn cắm ba mũi tên xương. Anh hài hước : "Chậc... Tạo hình độc đáo đấy chứ. Vị đại ca nào đây, tiểu nguyệt lượng, giới thiệu một chút ? Chẳng lẽ là thú phu thứ sáu mới nhận của em?"
Chưa hết lời.
Ánh mắt Dạ Linh và Mặc Lẫm như d.a.o đ.â.m về phía con báo đốm. Trong khí tràn ngập một luồng ghen tuông nồng nặc.
Con báo đốm chằm chằm đến dựng lông, cái đuôi tự giác kẹp , những mũi tên xương m.ô.n.g cũng lắc lư theo, trông đặc biệt buồn .
Tô Hi Nguyệt câu "tiểu nguyệt lượng" của Huyền Minh, nhất thời phản ứng kịp.
Sau đó mới nhận đây là biệt danh mới Huyền Minh đặt cho .
Tiểu nguyệt lượng (mặt trăng nhỏ)? Cô còn mặt trời nhỏ cơ.
Đang định mở miệng giải thích.
Thanh Trúc bật chế độ độc miệng. Đôi mắt xanh biếc khó chịu chằm chằm con báo đốm: "Mông nở hoa, đúng là độc đáo. Tầm của ai đó ngày càng kém . Chọn tên cáo già vô dụng đủ, bây giờ bắt đầu thu rác rưởi."
"Hai thể tiếng ?"
Tô Hi Nguyệt trong lòng cạn lời, liếc ba mũi tên xương m.ô.n.g con báo đốm.
Cô nghĩ cắm như thật xí, dù cũng là thú cưỡi mới nhận, đối với nó một chút.
Đầu ngón tay cô lóe lên ánh sáng xanh. Cô khẽ vẫy tay, ba mũi tên xương m.ô.n.g con báo đốm "vèo vèo vèo" bay ngoài.
Cô chữa thương cho con báo đốm, trợn trắng mắt : "Đây là tiểu mới nhận của , tên là..."
Cô đột nhiên ngừng , đầu hỏi con báo đốm: "Ngươi tên gì?"
Cái đuôi của con báo thú nhân cụp xuống: "Thưa chủ nhân, tên là Báo Phú."
"Báo Phú?"
Tô Hi Nguyệt nhướng mày, nhịn bật thành tiếng: "Tên ngươi bình dân thật đấy. Có còn một tên là Báo Quý ?"
Báo Phú ngây ngốc gật đầu: "Chủ nhân thật thần cơ diệu toán. Em trai đúng là tên Báo Quý."
Cô đến nỗi thẳng , thật sự quá buồn .
"Phì..."
Khóe môi Huyền Minh run rẩy. Anh phá lên như sói hú: "Phất nhanh? Cái tên đấy! Tiểu nguyệt lượng cưỡi ngươi chắc chắn sẽ tài nguyên cuồn cuộn..."
Đôi mắt bạc của Dạ Linh nguy hiểm nheo . Anh đột nhiên nhéo tai Báo Phú: "Một kẻ hèn cấp năm cũng xứng thú cưỡi? Từ ngày mai, giờ Mão bắt đầu huấn luyện. Theo kịp thì lột da ngươi."
"Huấn luyện thì cũng là huấn luyện."
Tô Hi Nguyệt một cái tát hất tay . Thấy miệng vết thương m.ô.n.g Báo Phú lành. Cô thu dị năng mộc hệ. "Bây giờ nó là của . cưỡi nó về bộ lạc..."
Chưa hết lời, phía đột nhiên truyền đến tiếng sột soạt.
Bạch Kỳ từ lúc nào tỉnh dậy. Chín cái đuôi mềm oặt của quấn lấy vòng eo Tô Hi Nguyệt. Đôi mắt hồ ly lấp lánh nước: "Tiểu Nguyệt Nguyệt mới , cần cũ nữa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-173-nguy-co.html.]
Con d.a.o xương trong tay Mặc Lẫm "vèo" một tiếng, cắm xuống bên chân Bạch Kỳ. Khoảng cách với một trong chín cái đuôi chỉ còn một tấc. Anh lạnh lùng : "Thành thật khai báo, rốt cuộc chuyện là ?"
Ban đầu còn tưởng Nguyệt Nhi bộ lạc cánh hổ tấn công.
những thú nhân hình thái khác , thực lực đều từ cấp năm trở lên, rõ ràng đến từ bộ lạc cánh hổ.
Nguyệt Nhi một phụ nữ, lấy kẻ thù lợi hại như ?
Không cần nghĩ cũng là nhằm Bạch Kỳ.
Anh tuy phận cụ thể của Bạch Kỳ, nhưng cả vùng hạ vực của đại lục Thương Nguyệt, chỉ Thú Vương Thành mới cửu vĩ bạch hồ tồn tại.
Những nơi khác , nhưng phần lớn đều là những con hồ ly lang thang. Đừng chín đuôi, ngay cả sáu đuôi, ba đuôi cũng cực kỳ hiếm thấy.
Bạch Kỳ con d.a.o xương đang cắm cách cái đuôi của chỉ một tấc. Đôi mắt hồ ly nguy hiểm nheo . Chín cái đuôi quấn lấy vòng eo Tô Hi Nguyệt siết chặt.
Anh gần như dán cô, tủi : "Tiểu Nguyệt Nguyệt em xem, họ ức h.i.ế.p bệnh kìa."
Tô Hi Nguyệt siết đến thiếu chút nữa thở nổi. Cô dở dở vỗ vỗ đuôi : "Anh buông . Siết nữa là ngạt thở."
Trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Tên cáo già vẻ gì là chuyện, thực lực cũng giảm sút.
Quả nhiên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan lãng phí.
Chỉ là trong lòng chút tiếc.
Khó khăn lắm mới một viên, mà dùng hết .
Bạch Kỳ cam lòng nới lỏng một chút, nhưng cái đuôi vẫn quấn lấy cô. Đôi mắt hồ ly ướt át cô, như một con ch.ó lớn ức hiếp: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, em yêu nữa ."
Cô trợn trắng mắt: "Đừng diễn nữa. Mau thành thật khai báo. Đám thú nhân rốt cuộc là ? Anh trêu chọc ai?"
Trong lòng cô sớm đoán , nhưng tiện thẳng.
Bạch Kỳ chớp chớp mắt, giả vờ vô tội: " cũng . Có thể là họ ghen tị với vẻ của chăng."
Mặc Lẫm lạnh. Con d.a.o xương trong tay di chuyển về phía nửa tấc: "Nói thật."
"Ai da..."
Bạch Kỳ đột nhiên dựa vai Tô Hi Nguyệt. Mái tóc đen dài lướt qua gáy cô: "Con hồ ly tám đuôi đỏ là do đại ca phái tới. Đại ca tên là Bạch Dạ, là đại điện hạ của Thú Vương Thành. Còn là tam điện hạ. Đại ca luôn trừ khử . Lần e là nhận tin tức, phái tới để diệt khẩu."
Tô Hi Nguyệt tuy sớm suy đoán, nhưng tự thừa nhận vẫn sững sờ một chút.
Cô nhíu mày: "Đại ca ? Mối quan hệ giữa các kém đến ?"
Bạch Kỳ khổ: "Tranh giành vương vị. Hoặc là chết, hoặc là chết."
Cô đang định hỏi .
Đột nhiên trong đầu cô vang lên tiếng của hệ thống.
"Đinh! Chúc mừng ký chủ thành công trong vòng một tháng phát sinh quan hệ thực chất với Bạch Kỳ, và nhận sự tin tưởng của , chủ động khai báo thế bí ẩn. Thưởng cho ký chủ [Hồ Tộc Bí Thuật, Mị Hoặc Chi Đồng]. Xin hỏi ký chủ nhận thưởng ngay bây giờ ?"
Khóe môi Tô Hi Nguyệt khẽ cong lên. Tâm trạng cô tồi. Cô với hệ thống trong lòng: "Để nhận."
Bạch Kỳ đang ở đây. Nếu bây giờ đôi mắt cô bất kỳ đổi gì, chắc chắn sẽ nhận .
"Được!"
Hệ thống điều nữa.
Vân Vũ
Hệ thống im lặng.
Bạch Kỳ đột nhiên thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc : "Vị trí hồ nước mặn e là sẽ lộ. Vị đại ca của nếu thể ở đây, chắc chắn cũng phát hiện hồ nước mặn. Mọi vẫn nên chuẩn sẵn sàng."
Đôi mắt bạc của Dạ Linh ngay lập tức đóng băng: "Anh Thú Vương Thành sẽ chiếm hồ nước mặn ?"
"Chỉ chiếm hồ nước mặn thì gì thú vị?"
Đôi mắt hồ ly của Bạch Kỳ nheo . "Đương nhiên là diệt cả bộ lạc luôn mới kích thích."
Chín cái đuôi đột nhiên quấn lấy Tô Hi Nguyệt thành một cái kén: "Một bảo bối xinh , đẻ trứng vàng như Tiểu Nguyệt Nguyệt..."
Tô Hi Nguyệt quấn chặt thể động đậy. Cô cạn lời : "Lời xui xẻo thế? Ai đẻ trứng vàng?"
Bạch Kỳ khẽ, cái đuôi nới lỏng: "Tiểu Nguyệt Nguyệt quý giá hơn trứng vàng nhiều."
Dạ Linh lạnh lùng liếc Bạch Kỳ một cái, giọng : "Bớt nhảm . Mau nghĩ cách đối phó."
Mặc Lẫm gật đầu phụ họa: "Thế lực của Thú Vương Thành lớn, nếu thật sự nhắm chúng , sẽ khó giải quyết."
Huyền Minh thì tỏ vẻ quan tâm. Anh lười biếng dựa cây, lạnh : "Đến một tên thì g.i.ế.c một tên. Đến hai tên thì g.i.ế.c một đôi. Sợ gì chứ?"
Bạch Kỳ gì. Anh chỉ tủm tỉm chằm chằm Báo Phú: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, con thú cưỡi mới của em tuy chút , nhưng may là thực lực tồi. Em dùng cách nào để thu phục nó ?"
Thanh Trúc nhíu mày về phía Bạch Kỳ. Đôi mắt xanh biếc của lướt qua vẻ thiếu kiên nhẫn. Anh lạnh lùng : "Cáo già, lúc mà còn quan tâm cô thu phục thú cưỡi? Anh bình thường thông minh nhất, nên nghĩ cách đối phó với tình hình hiện tại mới đúng chứ."
"Chậc... Gấp gáp gì chứ? chẳng nghĩ ?"
Bạch Kỳ lười biếng liếc Thanh Trúc một cái. Sau đó vươn tay chọc chọc đầu Báo Phú: " nghĩ Tiểu Nguyệt Nguyệt nếu thu phục đại ca thú cưỡi, vấn đề đều giải quyết ? Tiền đề là nhanh. Phải khi đại ca tiết lộ thông tin về hồ nước mặn cho phụ vương."